Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu

Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Chương 02: Bình tĩnh

     Còn về anh lần thứ ba họ gặp nhau là một tháng sau buổi biểu diễn khi ấy suy nghĩ về anh đã chìm dần vào quên lãng, Thảo Vi cũng chưa từng nghĩ anh sẽ nhớ nổi cô.

      Thế mà giữa sân bóng anh lại có thể hỏi cô một câu thế này.

      “Em lại học lại môn thể dục sao.”

      Khi ấy Thảo Vi đang học cải thiện thể dục 2 bóng chuyền , thể dục một chật vật lắm cô mới học qua nổi nó, còn thể dục 3 thì có lẽ kỳ sau cô sẽ cố gắng học qua.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

 

      Nghe thấy tiếng anh cô giật mình quả bóng trên tay cũng không hiểu sao mà rơi xuống đất.

      Anh tiến lại gần giúp cô nhặt quả bóng lên rồi xoay hai vòng nhảy lên ném quả bóng vào rổ: “Có muốn anh dạy em không.”

       “Như thế có phiền anh không”  Cô vui vẻ hỏi lại, cảm thấy rất háo hức, giống như fan gặp được thần tượng vậy một chút tình cảm nam nữ cũng không có.

       Dường như khi hai người có duyên thì dù ở đâu cũng có thể chạm mặt, số lần cô và anh gặp nhau ngày càng nhiều , không chỉ ở trên sân bóng mỗi chiều anh dạy cô, mà ngay cả đi trong trường hay đi chợ thế này họ cũng có thể chạm mặt.

        “Anh muốn mua cái nào.” Nhìn anh có vẻ đứng lưỡng lự trước quầy quần áo nữ rất lâu. Chẳng lẽ mua đồ cho bạn gái sao chỉ nghĩ như vậy cô lại thấy trong lòng rất khó chịu. Có chút gì đó ghen tỵ với cô gái kia.

        “Anh không biết cô ấy thích cái nào.”

       “Ai ạ?” Cô ngập ngừng hỏi trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Chẳng biết từ khi nào những tình cảm đơn thuần từ sự yêu thích đã chuyển thành sâu đậm đến vậy.

       Có đôi khi cô sẽ tự nhiên mà nhớ đến anh, nhớ đến nụ cười lời nói và hành động của anh. Cho dù là giữa sân trường rộng lớn thế nào cô cũng sẽ dễ dàng nhận ra anh. Nhận ra dáng người cao gầy khỏe mạnh trong chiếc áo phông trắng trầm ngâm suy nghĩ.

       “Hình như em cũng biết đấy lại còn rất thân.” Vũ Lâm nhìn điệu bộ cúi đầu ấm ức của cô gái bên cạnh mà buồn cười cuối cùng, cũng không cưỡng nổi mà tiếp tục trêu ghẹo cô: “Cô ấy vẽ rất đẹp nè, dáng người không phải xinh đẹp nhưng đối với anh cô ấy lại là đẹp nhất.”

       Nước mắt cô không tự chủ mà tràn ra, cô cũng có thể đoán ra người anh thích là ai rồi.

        Là chị Diệu Linh nhất định là chị ấy, sao cô lại đi thích người yêu của chị ấy, cô đúng là một đứa chẳng ra sao mà.

       “Nhưng mà cô ấy lại có chút ngốc nghếch em…sao lại khóc rồi.” Vũ Lâm vừa nâng mặt Thảo Vi lên liền thấy mặt cô đầy nước mắt liền ôm chầm lấy cô mắng “Đồ ngốc người anh thích chính là em là em đấy!”, sao anh lại có thể thích cô gái ngốc nghếch này đến vậy chứ.

        Ban đầu thấy cô ở sân bóng cũng chỉ muốn tiến lại trêu ghẹo một chút, ai dè ngày qua ngày tiếp xúc những điểm xấu điểm tốt của cô đều làm anh bị thu hút.

        Thảo Vi bị Vũ Lâm ôm đến ngạt thở vẫn không phản ứng gì, bởi vì trong lòng cô giờ đây rất hạnh phúc.

        Thì ra lọ lem và hoàng tử là có thật mà điều may mắn hơn cả là cô và anh lại chính là hai nhân vật trong câu chuyện ấy.

        Thời gian cứ thế trôi đi cô và Vũ Lâm yêu nhau nhưng vì sợ bố mẹ biết nên cả hai cũng không hề nói ra ngoài. Sau những giờ học họ sẽ cùng nhau đi dạo khắp phố xá. Tuy chỉ có thể đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ nát nhiều khi bị hỏng hóc nhưng cả hai đều rất vui vẻ.

       "Cô không sao chứ?” Thảo Vi mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt cuối cùng vẫn không phải anh. Có chút gì đó thất vọng trong lòng cô lắc lắc đầu ý bảo không sao.

        Người đàn ông đó có vẻ hiểu ý cũng di chuyển đến một góc gần đấy hái những trái mận chín, có vẻ anh ta cũng không phải là người thích nói chuyện.

        Cứ như thế giữa rừng mận chín, hai người không ai nói với ai lời nào,  một người hái mận một người ngắm nhìn.

        Dù biết nhưng vậy là không tốt nhưng cô vẫn không kìm nổi mà ngồi đó. Ở đây quá yên bình làm cho cô chẳng muốn rời đi.

        Thảo Vi cứ thi thoảng lén lút nhìn người đàn ông kia, mới thoạt đầu cô còn thấy có chút giống với Vũ Lâm nhưng càng nhìn càng cảm thấy giữa họ chẳng có một chút tương đồng nào cả.

        Vũ lâm là một chàng trai cho người ta cảm giác như nhìn thấy ánh mặt trời vừa ấm áp vừa tươi sáng.

        Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

       Sau ngày hôm đó Thảo Vi vẫn ở lại khu nghỉ dưỡng hai ngày mà chưa gặp mặt được giám đốc quản lý nghe nói anh ta có việc bận nên chưa thể đến.

       Đối với cô đây cũng là một điều rất tốt vì thực sự cô vẫn chưa tìm ra nổi một ý tưởng nào hay ho cả. Ở đây quá tuyệt vời thế nên những ý tưởng tầm thường trước đó chuẩn bị đều không thể phù hợp với nó.

       Bước ra phía ban công đầy hoa cây leo xanh mát, Thảo Vi thở dài cố đuổi đi những chuyện không vui trong lòng.

       Chiều nay cô nhận được tin tức Hoàng Quân làm đám hỏi. Trong lòng vẫn có chút không vui.  Không phải đau lòng vì bị anh phản bội mà là đau lòng vì anh phải lấy người mình không yêu, đau lòng cho anh bị cuộc sống ép buộc phải lấy hạnh phúc của mình ra đánh đổi.

       Tám năm bên nhau tuy tình yêu không thể nảy sinh nhưng mà tình thân thì không phải không có.

       Cho dù họ đã chia tay thì đối với cô anh vẫn là một người anh trai một người luôn chở che giúp đỡ những điều khó khăn nhất. Cả đời này cô cũng không thể quên câu nói ấy.

       “Vi còn tớ đây mà!”

 ======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

       Tiếng gió thổi vi vu làm đung đưa từng sợi dây leo bên tường. Hương hoa Lan từ phía nhà đối diện bay sang làm Thảo Vi cảm thấy nhẹ nhõm. Ngó đầu nhìn sang thì bắt gặp hình ảnh người đàn ông ở vườn mận ngày nào, anh ta đang tưới từng chậu từng chậu hoa Phong Lan với đủ mọi kiểu dáng. Nó hoàn toàn khác biệt với ban công bên phòng cô chỉ có chút dây leo đơn sắc.

       Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.

       Thật bình tĩnh, thật bình tĩnh , Thảo Vi tự nhủ với chính mình như vậy. Dù anh ta có khó tính thế nào thì với ý tưởng lần này cô cũng tràn đầy tự tin.

       “Chị chuẩn bị xong chưa giám đốc đang chờ chị ở trong.” Là Tú, cậu nhân viên đón cô mấy hôm trước, giờ Thảo Vi mấy biết thì ra cậu ta lại làm ở phòng thư ký giám đốc. Đúng là vinh hạnh cho cô.

        Hít sâu một hơi cô bình tĩnh bước vào căn phòng giám đốc, nhưng mà đập vào mắt cô lại là người đàn ông cô có duyên gặp mặt hai lần.

        Dùng kinh nghiệm làm việc năm năm lấy hết sự tự tin của mình cô chào hỏi.

         “Xin chào tôi là Thảo Vi của công ty quảng cáo Bắc Á.”

        “Mời ngồi tôi là Nam người quản lý ở đây. Cô có thể trình bày ý tưởng của mình.”

        Đây là lần thứ hai nghe giọng của anh ta nhưng cô phải thú nhận giọng anh ta rất quyến hút vừa trầm thấp xa cách lại vẫn lịch sự trang nhã.

        “Ý tưởng của tôi là về một cô gái sống ở từ nhỏ đến lớn ở khu chung cư với biết bao nhiêu kỷ niệm, nó cũng đã nhìn ngắm cả quá trình của cô từ ngày còn bé cho đến khi lấy chồng. Nhưng sau đó thì cuộc sống thay đổi họ phải chuyển đến một nơi xa lạ cuộc sống của họ thay đổi đi rất nhiều, cô gái đó giờ đã làm một bà lão bảy mươi vẫn không thể quên nổi được những ký ức đó. Bà trở nên buồn rầu sau đó thì sinh bệnh. Chồng của bà thấy vậy đã dẫn bà đi nghỉ dưỡng. Và cuối cùng họ đến với MH và tìm lại được những kỷ niệm xưa cũ.”

       “Thông điệp tôi muốn nói là.”

       “Không chỉ là nghỉ dưỡng nó còn là hồi ức! ”

       Thảo Vi bình tĩnh quan sát nét mặt của anh ta thấy có chút gì đó nhưng đau thương vì chuyện cũ nhưng rất nhanh liền biến mất.