Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu

Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu

Mô Tả:

Mô tả : Truyện ngôn tình nữ cường Bởi vì trong tim chúng ta đều là yêu _ Còn người trước mặt thì lại chẳng có chút gì ấm áp ở bên anh ta lại làm cho cô có cảm giác lạnh lẽo, nhưng mà lại có chút gì đó ấm ấm. Vai anh ta rộng lớn mà vuông vắn ngay thẳng, tạo cảm giác rất đáng tin cậy. Khuôn mặt ít biểu cảm nhưng rất thuận mắt, tất cả tạo nên một vẻ u sầu quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Chương 01: Mười chín

Năm đó Thảo Vi mười chín còn Vũ Lâm hai mươi, họ đều là những cô cậu sinh viên tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

        Dưới chiều tà mặt trời khuất sau những đám mây trắng bồng bềnh, Thảo Vi từ sân chạy thể dục lần đầu trông thấy Vũ Lâm, anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng di chuyển qua lại trong sân bóng.

        Phút giây ấy gương mặt anh tươi cười giống như thiên thần làm trái tim Thảo Vi dường như cũng lỡ một nhịp. Rất lâu rất lâu sau đó khoảnh khắc ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô.

        Năm tháng đại học của mỗi người trong chúng ta đều có những câu hỏi không tìm ra câu trả lời như tại sao phải học môn này môn kia. Mà câu hỏi lớn nhất của Thảo Vi là tại sao phải học thể dục trong khi ra trường chúng đâu liên quan gì đến công việc trong tương lai.

        Và đáp án Thảo Vi hay nhận được nhất là: “Để đánh trượt những đứa lười vận động như mày chứ sao.”

     Cô đen mặt nhìn con nhỏ trước mặt, nhưng mà thôi, có lẽ kiếp trước cô từng ngược đãi nó nên kiếp này nó mới hay cắn cô đến thế.

        Người ta chẳng có câu bạn thân kiếp này chính là con chó kiếp trước bạn nuôi hay sao, thế nên cô cũng chẳng cũng sẽ không thèm chấp nhặt với với nó làm gì.

       Hừ ! chị đây tha cho cưng đấy nhé.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

     “Gọi tao ra đây nhờ vả gì thì nói thẳng đi lảm nhảm hoài.” Tường Vi có chút bực bội với vẻ mặt xấu xa của cô mà gắt lên.

        Đừng nhìn cái tên mà đưa ra nhận xét nhé Tường Vi tuy mong manh thế thôi nhưng là một nữ hán tử đấy, theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen ý.

       Tất nhiên một trong số ấy là do Thảo Vi thêm vào.

       Nhưng mà cũng phải nói Tường Vi quả thực là mỹ nhân, cô ấy sở hữu một chiều cao mà rất nhiều người phải ngưỡng mộ đấy.

       Một mét bảy không thiếu không thừa một mili, dáng người cũng rất đẹp tuy rằng luôn thích diện mấy bộ đồ trong rất nam tính lẫn tomboy, chẳng có tí nữ tính nào.

         “Làm người mẫu thời trang.” Thảo Vi chớp mắt liên hồi nhìn nó tỏ vẻ đáng yêu. Tường Vi thì cũng chẳng kém cạnh gì đáp lại cô là một cái đá lông nheo, làm cô sởn da gà: “Tao nhớ là mày học thiết kế đồ họa mà, từ khi nào chuyển sang thiết kế thời trang thế hả?"

     Dưới khí thế to lớn ấy, Thảo Vi chỉ đành chuyển sang giả bộ yếu ớt mà nhờ vả “Buổi diễn của một chị khóa trên, tao đã nhận lời tìm người mẫu nữ rồi mày giúp tao đi nhá nhá nhá…” cứ thế cô kéo dài chữ "Nhá"đến tận lúc bị Tường Vi bóp cho khuôn miệng méo sẹo mới thôi.

     Tường Vi có vẻ cứng rắn chút thôi nhưng mà với bạn bè thì luôn giúp đỡ hết mình. Vốn dĩ Thảo Vi cũng không định nhờ đến nó đâu nhưng mà ngày mai buổi diễn đã bắt đầu mà người mẫu nữ lại bị thủy đậu không thể ra gió thế nên cô cũng hết cách mà đi làm phiền đến Tường Vi.

     “Chỉ lần này thôi.” Tường Vi sau một hồi “hành hạ” đôi môi xinh đẹp của cô mới chịu dừng lại gật đầu.

     Thật may quá đi thôi, Thảo Vi thở dài nhẹ nhõm.

     “Được nếu có lần sau tao nhất định sẽ làm con chó của mày.” Cô quả quyết

     “Câu này mày nói rất nhiều lần rồi!” Tường Vi nhìn cô cười cười

     Nhìn điệu cười ấy lại cảm thấy có cái gì đấy sai sai, nhưng mà nghĩ hoài cũng không ra. Có lẽ vì IQ của cô thấp hơn nó thì phải thế nên nó mới học lập trình còn cô chỉ có thể học thiết kế đồ họa.

     Cuộc đời mà, khi bạn chơi với một đứa quá giỏi giang thì tự dưng sẽ thấy IQ của mình giảm xuống.

     Lễ hội thời trang SY mỗi năm chỉ có một lần, trong số mấy trăm sinh viên chuyên ngành thiết kế cũng chỉ có năm người được trình diễn trong lễ hội này, mà chị Diệu Linh là một trong số ít những sinh viên mà hai năm liền đều có mặt trong  sự kiện này.

     Chị ấy có một vẻ ngoài khá ưa nhìn dáng người nhỏ nhắn cùng với tính cách chan hòa nên được rất nhiều bạn học yêu quý.

     Thảo Vi quen chị ấy ngay từ ngày đầu nhập học, chị ấy chính là người giúp cô tìm phòng trọ cũng như một số việc khác trong trường.

     Chính vì vậy cô luôn xem chị ấy như chị gái ruột của mình. Mỗi việc chị làm cô luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ.

     “Nhìn thế nào?” Tường Vì cùng chị Diệu Linh bước ra hỏi.

     Thảo Vi nhìn chằm chằm vào Tường Vi chưa bao giờ cô lại cảm thấy nó dịu dàng đến thế. Nó diện một quần bò loe phổ biến những năm 2000 đã được cách điệu bằng hai đường cắt xẻ rộng hai bên nhìn rất phóng khoáng, nhưng phía trên lại là một chiếc áo trễ vai với những điểm bồng bềnh giống như công chúa.

         Tất cả tạo nên một vẻ đẹp khác lạ cho bộ thiết kế.

         “Đẹp quá chị ơi, thế còn mẫu nam đâu ạ.” Cô ở đây rất lâu nhưng vẫn chưa thấy anh chàng đó xuất hiện.

        “Cậu ấy đang đến rồi.” Chị Diệu Linh xoay chiếc điện thoại 110i mà trả lời.

        Thời này người có điện thoại sử dụng rất ít, Thảo Vi khi ấy cũng luôn mơ ước sở hữu một chiếc, nhưng mà thời ấy nó quá xa xỉ với những học sinh như họ.

       Những người có điện thoại chắc chắn là gia đình khá giả.

       Họ đợi tầm mười lăm phút khi tiết mục mở đầu đã trình diễn thì người đó mới đến.

       Hóa ra lại chính là anh, đó cũng chính là lần đầu tiên hai người gặp nhau trong trí nhớ của anh.

       Câu nói đầu tiên của anh chính là “Tránh đường.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

       Lúc đó anh lao vào như một con gió mà va phải Thảo Vi cuối cùng anh chỉ kịp nói ra hai từ đó sau đó thì cả hai đều ngã nhào.

        Sau đó đến tận lúc hai người chia xa cô mới cảm thấy đó như một điềm báo cho chuyện tình cảm của của hai người.

     Rằng cô luôn là vật cản mà anh muốn tránh xa!

     “Anh đi đứng kiểu gì thế không biết.” Tường Vì gào vào mặt anh, tuy rằng vẻ ngoài rất thục nữ nhưng bản chất chất lưu manh thì không thể giấu đi được.

     “Em có sao không?”  Vũ Lâm hỏi cô và đến lúc này cô mới hoàn hồn mà lắc đầu.

     “Vũ Lâm vào thay đồ đi sắp đến lượt tớ rồi” Diệu Linh nói.

     Anh nhìn tôi một chút rồi chạy như bay đến phòng thay đồ, để lại cô thì thẫn thờ không ngờ có thể gặp được anh ở đây.

     Đến lúc quay sang thì thấy Tường Vi có vẻ khó chịu nhìn về phía phòng thay đồ.

     Buổi diễn diễn ra rất thuận lợi từ phục trang, sau đó còn có người mời Tường Vi làm người mẫu nhưng bị nó cương quyết từ chối, vẻ mặt nó thì từ đầu đến cuối vẫn luôn cau có.

     Sau khi kết thúc phần trình diễn cũng không biết Vũ Lâm và chị Diệu Linh đi đâu.

     Không có điện thoại di động khổ thế đấy,muốn tìm người cũng khó.

     “Đừng chơi với chị ta nữa.”

     “Hử?"      

     “Tao thấy chị ta chỉ đang lợi dụng mày thôi.”

     “Làm sao có thể chị ấy rất tốt với tao mà.”  Thảo Vi phản bác lại lời nói của Tường Vi, đối với cô chị ấy là người rất rất tốt.

     Cũng bởi vì chuyện đó mà cả hai cãi nhau một trận lớn giận nhau đến cả tuần, sau đó Thảo Vi lại phải đến xin lỗi cả nửa ngày. Còn với chị Diệu Linh thì cô cũng không còn gặp mặt lần nào nữa nghe nói chị đang làm thực tập sinh cho một công ty nước ngoài nên khá bận rộn.