Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn

Mô Tả:

Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.

Chương 34: Sao lại không

"Sao lại không." Đông Nhật Dương buồn cười nhìn vợ mình đang mâu thuẫn.

"Em rất ngạc nhiên." Cô chưa từ bỏ ý định hỏi tới: "Năm đó, làm sao anh lại không động tâm đây? Đó không phải là dạng phụ nữ có thể khiến anh động tâm hay sao?"

Cô gái ngốc này thế nhưng lại hỏi anh dạng phụ nữ nào có thể làm cho anh động lòng? Trời ạ, anh đã biểu hiện rõ ràng như vậy, cô còn không biết dạng phụ nữ nào có thể làm cho anh động lòng, tên ngu ngốc này!

"Muốn biết dạng phụ nữ khiến anh động lòng?" Đông Nhật Dương lộ ra nụ cười giảo hoạt, hướng cô ngoắc ngoắc tay, Thủy Y Mễ vội vàng tiến tới bên cạnh anh.

Đông Nhật Dương ác liệt nói một câu: "Em cứ từ từ suy nghĩ đi."

"Đông Nhật Dương, anh thật đáng ghét." Thủy Y Mễ cực kỳ tức giận.

"Tức giận?" Đông Nhật Dương cảm giác mình tựa như đứa trẻ độc ác, thích xem người yêu bị tức giận đến hoa chân múa tay, "Vậy em vẫn còn còn muốn biết chuyện về Nhan Như sao?"

Thủy Y Mễ lại lập tức bị anh dời sự chú ý, "Đương nhiên là muốn."

Đông Nhật Dương bất đắc dĩ mắt trợn trắng, tựa vào trên ghế sa lon, liên tục kể chuyện cho cô nghe, bao gồm chuyện Nhan Như "bỏ rơi" anh thế nào cũng nói ra.

Nghe anh nói xong, Thủy Y Mễ cảm khái nói một câu rằng: "Nhan Như thật đáng thương!"

"Bà xã, chồng em mới đúng là người bị hại nhiều nhất nha. ". Đông Nhật Dương không vui kháng nghị.

"Thân là một người đàn ông mà lại để một người phụ nữ thích mình nhiều năm như vậy phải dùng đến cách đó để giữ lại mặt mũi, thử hỏi ai mới là người bị hại đây?" Thủy Y Mễ gây sự, rất không vui khi anh nói người khác như vậy.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Đông Nhật Dương than vãn một tiếng, cái cô gái ngây thơ này lại còn đồng tình với cả tình địch.

"Bảo bối, anh muốn cái vấn đề này đợi đến lúc chúng ta rãnh rỗi thì thảo luận tiếp, được không?" Nói xong, anh nhanh chóng hôn cái miệng đang lảm nhảm của cô.

"A, không cần nha." Thủy Y Mễ giả bộ hô to, muốn tránh được ma trảo của anh.

"Bà xã, em trốn không thoát rồi, chúng ta cùng nhau tắm uyên ương thôi." Anh nhanh chóng bắt được cô, ôm vào trong lòng.

"Em đã tắm rồi." Thủy Y Mễ gắt giọng.

"Tắm thêm lần nữa." Không nói thêm gì, anh ôm ngang cô đi thẳng vào phòng tắm.

"Ghét." Giọng nữ nũng nịu từ trong ngực anh truyền tới.

"Nếu không thì......" Tròng mắt đen tối sầm lại, anh cười cười, "Em giúp anh tắm."

"Ách......" Cô do dự.

"Không cho nói không." Anh bá đạo trực tiếp thay cô quyết định, nhanh chóng đem y phục của hai người cởi hết ra.

Đông Nhật Dương xoa nắn bộ ngực căng tròn ở lòng bàn tay, xoa bọt khắp người cô, sau đó đem cô ôm vào trong ngực, khiến cả hai cùng dính đầy bọt, bàn tay của anh lẫn vào bọt nắm ở ngực êm ái của cô, như có như không trêu chọc cô hưng phấn.

"Ưmh...... Không nên như vậy." Hình ảnh mắc cỡ này khiến cô đỏ mặt không thôi.

"Giúp anh tắm." Đôi tay mở ra, từ phía sau lưng ôm chắc thân thể cô…hấp dẫn cô.

"Em..... Sẽ không á!" Thủy Y Mễ mặt đỏ lên đến tận mang tai, không dám tưởng tượng khi bản thân mình giúp anh tắm sẽ là hình ảnh như thế nào.

"Để anh dạy cho em." Nói xong, anh cho thân thể của cô đối mặt với anh, bàn tay dẫn dắt tay của cô đi tới ngực của anh, từ từ xoa lồng ngực của anh.

"Nhẹ nhàng xoa, còn có hai điểm nhỏ này nữa." Anh đem tay cô đặt trên nụ hoa của mình, "Chúng cũng muốn tắm."

Trời ạ, một hình ảnh thật tuyệt mỹ a! Mặt của Thủy Y Mễ đỏ đến sắp nhỏ ra máu, đành nhắm mắt giúp anh xoa nắn.

Đông Nhật Dương cảm thấy tay cô vuốt ve ngực khiến anh trở nên mềm yếu không xương, không nhịn được nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái, tiếng thở dài rất nhỏ từ trong miệng anh bật ra.

Thủy Y Mễ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh say mê như vậy, không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác tự hào, thì ra là, cô cũng có thể làm cho anh biểu hiện sự thoải mái trên mặt a!

Vì vậy, cô càng thêm ra sức vuốt ve, xoa nắn, còn dần dần dời xuống, đi tới cái chày sắt đang đứng thẳng, do dự một giây, hai tay của cô liền nhẹ nhàng cầm nó, trong lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ dọa cô giật mình.

"A!" Cô chợt buông lỏng ra.

"Đừng buông ra, cầm nó." Đông Nhật Dương đem hai tay của cô kéo trở về, "Em làm rất khá, tiếp tục."

Thủy Y Mễ ngoan ngoãn gắng gượng cầm anh, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve qua lại.

"Ưm......" Đông Nhật Dương không nhịn được khẽ rên ra tiếng, "Đúng, chính là như vậy, bảo bối, tăng nhanh tốc độ của em đi."