Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.
Chương 28: Tin tưởng cái
Tin tưởng cái biện pháp này nhất định có thể khiến Thủy Y Mễ xấu hổ! Nghĩ đến đây, Đông Nguyệt Nha không khỏi dương dương tự đắc.
Thủy Y Mễ sau khi hoảng hốt chạy ra khỏi nhà họ Đông, liền có một chút hối hận, vốn là mẹ chồng cùng cô em chồng cũng không thích cô, hôm nay cô không lễ phép như vậy chắc hẳn họ càng ghét cô hơn.
"Ai......" Tùy tiện tìm một chỗ ở ven đường ngồi xuống, Thủy Y Mễ không khỏi thở dài một hơi.
Lạc quan sáng sủa như cô hôm nay cũng biết than thở, tại sao lại như vậy đây? Cô không dám nghĩ tiếp, rất sợ nếu tiếp tục tìm tòi sẽ lấy được kết quả không như mình muốn.
Thủy Tiểu Mễ, đầu óc của cậu không thích hợp nghĩ vấn đề phức tạp như thế, rõ ràng là cậu yêu Đông Nhật Dương! Lời nói của Sở Đan Thanh không ngừng vang lên trong đầu Thủy Y Mễ.
Ngay từ mấy ngày trước, cô đã bắt đầu phiền não chuyện tình cảm với Đông Nhật Dương rồi. Khi đó cô còn ngây thơ đi hỏi bạn tốt sở Đan Thanh là chuyện gì xảy ra, ai ngờ bạn tốt nói cho cô biết một đáp án động trời, cô yêu Đông Nhật Dương.
Lúc ấy, cô còn chẳng hề để ý mà nói không thể, nhưng là bây giờ cô lại không có dũng khí lớn tiếng thanh minh cho bản thân, nói cô không thương Đông Nhật Dương.
Thật ra thì, cô hiểu rất rõ ràng Đông Nhật Dương trong lòng mình có vị trí càng ngày càng quan trọng, chỉ là mình không muốn thừa nhận thôi, sâu trong nội tâm đúng là vẫn còn có một tự ti, cho nên không muốn thừa nhận mình không xứng với người đàn ông ưu tú như vậy.
"A, vẫn là không lừa được mình." Nhẹ giọng tự giễu nói, ý tưởng lừa mình dối người cuối cùng vẫn tan biến.
Hốc mắt sưng đỏ lại lần nữa đang lên nước mắt, một giọt một giọt rớt xuống đất, từ khi cô kết hôn đến bây giờ, những người bên cạnh luôn không ngừng nhắc nhở cô, cô cỡ nào không xứng với Đông Nhật Dương.
Trước kia cho là mình không sẽ yêu người đàn ông kia, ai ngờ người định không bằng trời định, vẫn không thể nào tránh được sức quyến rũ của anh. Nguyên nhân chính là như thế, cô bây giờ mới có thể để ý đến lời nói của người khác, cô hy vọng có thể xứng với Đông Nhật Dương, có thể cùng anh ở chung một chỗ.
Nhà họ Thủy ở trong mắt người khác chính là không thoát khỏi được cái biệt hiệu nhà giàu mới nổi, kết thân cùng nhà họ Đông càng thêm lý do để trở thành chủ đề đàm tiếu của tất cả xã hội thượng lưu. Ngay cả chính cha mẹ của cô cũng cảm thấy là cô với cao, cho nên làm sao còn có thể ảo tưởng anh có một ngày sẽ yêu thương mình? Làm sao có thể......
Nén nước mắt ngập tràn hai mắt, có thể hiểu hết tình cảm của mình, Thủy Y Mễ đau lòng đến không thể thở nổi.
"Dừng xe!" Khóe mắt Đông Nhật Dương thoáng nhìn, trong lúc vô tình lại nhìn thấy trên ghế ven đường có người đang ngồi, tâm cả kinh, không nhịn được liền kêu to bắt tài xế dừng xe.
"Ông chủ?" Tài xế theo bản năng đạp phanh xe, quay đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau.
Đông Nhật Dương căn bản không có để ý tới tài xế đang kêu lên, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Cách nơi cô ngồi không tới ba mét thì anh dừng lại, nhìn cô một mình ngồi ở trên ghế dài, thân hình cô đơn yên lặng rơi lệ, Đông Nhật Dương cảm thấy có một cảm giác nhoi nhói không thể tả bằng lời được, nhéo tim anh đau từng hồi lại từng hồi.
.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====Có thể nói rằng, đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình chính là cách tiếp thu kiến thức thuận tiện và hiệu quả nhất.
Một hồi lâu, anh rốt cuộc không nhịn được mà bước lên trước.
"Tại sao một mình ngồi ở chỗ này?" Anh không có hỏi cô vì sao lại khóc.
Thủy Y Mễ đang cúi đầu khóc, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến giọng đàn ông quen thuộc, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, "Anh...... Thế nào ở nơi này?"
"Trả lời vấn đề của anh trước đã." Khuôn mặt hòa không tự chủ biến thành lạnh băng, cứng rắn yêu cầu cô trả lời vấn đề của mình.
"Không có......chuyện gì." Cô không muốn đem chuyện xảy ra buổi sáng nói cho anh biết, ấp ấp úng úng.
Đông Nhật Dương làm sao có thể tin tưởng lời của cô..., vươn tay đem cô từ trên ghế kéo lên, "Nói thật." Tròng mắt đen nhìn thẳng vào đáy mắt cô, không cho phép cô trốn tránh.
Thủy Y Mễ ngẩng đầu nhìn anh một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tối hôm qua...... Tại sao lại làm vậy với em?"
"Em là vì chuyện tối hôm qua nên tới nơi quỷ quái này ngồi khóc sao?" Nghĩ tới đây, âm điệu trầm ổn của Đông Nhật Dương không khỏi đề cao.
"Em vì cái gì có quan trọng không?" Thủy Y Mễ bi thương cười một tiếng, trong giọng nói đều là tự giễu.
Đông Nhật Dương thấy trên mặt cô mang vẻ sầu bi, trong lòng càng thêm áy náy, giang hai cánh tay ra đem cô ôm vào trong lòng.
"Thật xin lỗi." Đây là lần đầu tiên Đông Nhật Dương anh nói xin lỗi với người khác, hơn nữa còn là với phụ nữ, "Tại tối hôm qua anh giận điên lên, cho nên mới tổn thương em như vậy, Tiểu Mễ, thật xin lỗi." Anh ôm chặt lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói xin lỗi.
Anh ngay từ lúc mới tỉnh dậy đã cảm thấy vô cùng hối hận, sợ lúc cô tỉnh dậy sẽ nhìn anh bằng ánh mắt oán hận, cho nên mới phải vội vã rời đi.
Cô tựa vào trong ngực anh, rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng khóc, đem toàn bộ uất ức theo nước mắt đi ra ngoài.
"Hu hu......"
Đôi tay Đông Nhật Dương vẫn ôm chặt, để cho cô trong ngực anh khóc thút thít, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bảo bối."