Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả : truyện ngôn tình nữ cường Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn _ Đông Nhật Dương, giàu có phóng khoáng, trầm ổn kín kẽ, đáng tiếc người đàn ông này trừ tiền nhiều ra thì chỉ là kẻ siêu cuồng công việc. Đàn bà anh không thiếu, nhưng anh lại mắc bệnh ưa sạch sẽ, cho dù có đàn bà dâng tới cửa, anh đến liếc nhìn một cái cũng không có hứng thú, lại càng không có nhu cầu thay ga trải giường.
Chương 11: Vào lúc tay
Xe vững vàng dừng sát trước biệt thự Nhà họ Thủy, Thủy Y Mễ vội vàng cởi dây nịt an toàn ra để xuống xe.
Vào lúc tay nàng đặt trên cánh cửa chuẩn bị mở cửa xe thì bất thình lình cổ tay cô bị anh bắt lấy, kéo cô về ôm vào ngực.
"Không nói lời tạm biệt với anh sao?" Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cô khẽ run rẩy một hồi.
"Buông..... Buông tôi ra." Khuôn mặt cô trong nháy mắt bị nhuộm đầy một mảng màu hồng, Thủy Y Mễ nằm trong lòng anh nhẹ nhàng dãy dụa.
Cơ thể đầy đặn mềm mại đang ngọ nguậy trong lòng, dù là Liễu Hạ Huệ cũng không thể không động lòng nha, Đông Nhật Dương khẽ thở dài trong lòng, cô gái này đơn thuần quá mức, cô không hề biết đàn ông đáng sợ thế nào sao?
Vậy nên anh không thể làm gì hơn đành phải dạy dỗ vợ tương lai này một chút, để cô sau này không dám tùy tiện hành động như vậy nữa.
"Tiểu Y Mễ." Anh cúi đầu xuống nỉ non bên tai cô, lè lưỡi ngậm vành tai láng bóng như châu ngọc của cô.
"A!" Thình lình xảy ra thân mật, cô bị dọa sợ đến mức muốn nhảy dựng lên.
Chỉ tiếc Đông Nhật Dương lại ôm cô rất chặt, làm cho cô không thể động đậy, phải để mặc cho anh giở trò, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cực kỳ bá đạo mà hôn cánh môi mềm mại đỏ mọng.
Trong nháy mắt, đầu óc của Thủy Y Mễ giống như là bị người ta san phẳng, cô không ngờ sẽ bị hôn, đôi môi của anh thật ấm áp, cảm xúc thân mật này vô cùng chân thật, nhưng rồi lại không rõ ràng, bởi vì cô vẫn không thể tin là cô đang bị anh ôm hôn cuồng nhiệt
Rốt cuộc, cô cũng hồi hồn lại, vội vã tránh ra nhưng lại bị bàn tay của anh giữ cái ót lại, tiếp tục hôn sâu tựa như đang chiếm đoạt, môi lưỡi cô bị anh triền miên cắn cắn mút mút khuấy động cả khoang miệng, cứ một phút trôi qua thì tim cô lại đập càng mạnh mẽ.
Bàn tay cô đánh vào bờ ngực rắn chắc của anh thì nhanh chóng bị anh vững vàng tóm được, cô thấy tâm ý trở nên hoảng loạn, cảm giác bản thân mình nằm trong ngực anh trở nên nhỏ bé, yếu mềm, cuối cùng giống như là nụ hôn này có mang theo ma lực, khiến cô tự giác đắm chìm, tự động đáp trả anh.
Một hồi lâu sau Đông Nhật Dương mới thỏa mãn mà buông tha cho cánh môi sưng đỏ của cô.
"Hôn lễ của chúng ta sẽ được tiến hành vào tháng sau." Giống như là đang ra lệnh, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng gõ từng cái vào trái tim cô.
Thủy Y Mễ sững sờ xuống xe, cô không biết mình đã đi như thế nào mà có thể vào đến cửa nhà, chỉ biết vào lúc cô hồi phục được tinh thần thì đã thấy cha mẹ nhìn mình bằng ánh mắt vui mừng.
"Sao mọi người lại nhìn con như vậy ? " Cô đỏ bừng mặt, không tự nhiên mà dời ánh mắt mình đi nơi khác.
"Tiểu Mễ, chúng ta đã thấy." Mẹ Thủy cười đến vô cùng mập mờ, "Hai đứa ở trên xe hôn đến nhiệt tình như lửa nha "
Mặt giống như là bị lửa đốt, Thủy Y Mễ không biết nên giải thích thế nào khi mình mới vừa rồi cũng đắm chìm vào nụ hôn đó.
"Mẹ, mẹ đừng có cười gian tà như vậy có được hay không?"
"Tiểu Mễ, Đông đại thiếu gia có đồng ý cùng con kết hôn hay không?" Đây mới là chuyện ba Thủy quan tâm nhất.
Thủy Y Mễ nhớ đến vừa rồi bản thân nghe được Đông Nhật Dương nói một câu rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là anh ta nói gì đây?
"Con...... Không nhớ rõ."
"Cái gì?" Ba Thủy rống to, "Chuyện quan trọng như vậy tại sao con có thể quên đây?"
"Không nhớ rõ chính là không nhớ rõ a." Thủy Y Mễ ăn vạ hô to sau đó mặc kệ ba mình ở phía sau gào thét, nhanh chóng chạy thẳng về phòng của mình.
"Đứa nhỏ này......" Hai vợ chồng nhìn con gái biến mất, chỉ biết nhìn nhau lẩm bẩm.
Về đến nhà Đông Nhật Dương trực tiếp nói cho cha mẹ, anh nguyện ý cưới Thủy Y Mễ, về phần tại sao anh đột nhiên chuyển biến lớn như vậy thì một chữ cũng không nói.
Mà ba Đông cũng không quan tâm cái này, ông vui vẻ là vì Ngự Trù Phường rốt cuộc được cứu rồi, cho nên ông hưng phấn không thôi vội vàng bảo bà xã nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Nhà họ Thủy, còn có người nắm quyền Nhà họ Đông là Ông nội Đông nữa.
Sau khi nhận được sự đồng ý, công tác chuẩn bị cho chi tiết buổi lễ được nhanh chóng triển khai, nhưng hai đương sự nhà mình thì lại làm như không có chuyện gì liên quan đến họ, cứ như bình thường mà tiếp tục đến công ty làm việc, cho đến ngày tổ chức hôn lễ thì hai người mới gặp mặt nhau lần thứ hai.
Thủy Y Mễ nhìn bữa tiệc đang cực kỳ náo nhiệt, lại nhìn chằm chằm vào ảnh cưới cực lớn, khóe mắt không nhịn được mà co quắp. Kỹ thuật bây giờ cũng thật là quá lợi hại nha, bọn họ không có đi chụp ảnh cưới nhưng bây giờ lại có bức ảnh cả hai đang nhìn nhau vô cùng đắm đuối, ngang nhiên xuất hiện ở đây =.=
A, trời ạ, cô thật sự đã kết hôn!
Đến giờ phút này cô mới nhận thức được thì ra là mình quá ngây thơ rồi, thế mà lại vì để được ăn mấy món đồ ăn thất truyền đấy mà đem mình chôn vào cái hố hôn nhân, có phải là quá thiếu suy nghĩ hay không? Đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng đã chậm,cô cũng không có can đảm trước mặt bao nhiêu người như vậy mà đào hôn a!
"Sợ sao ?" Thật vất vả lắm mới thoát khỏi đám người ngoài kia cứ bám lấy mình, Đông Nhật Dương đi đến bên cạnh cô.
"Nếu như bây giờ tôi chạy trốn thì sẽ như thế nào?" Thủy Y Mễ đối với ông xã mới nhậm chức của mình rất vô tư mà đùa cợt.
"Bà xã yêu quý, em nói sao cơ?" Đông Nhật Dương cười đến rất nhẹ, nhưng là trong mắt lại tản mát ra ánh sáng bén nhọn, Thủy Y Mễ bị dọa sợ tới mức lông tóc đều dựng đứng.