Thuyết tiếng hóa
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.
Chương 9 : Là một bất ngờ
Đến lúc này rồi, còn cái gì thoải mái hay không thoải mái chứ, Tống Từ vẫn cười nói: “Mẹ vẫn ổn, người lớn tuổi ngủ không nhiều mà.”
Phác Ngọc giúp bà điều chỉnh giường bệnh, mang bàn ăn lên: “Con có nấu cháo, mẹ ăn một chút đi.”
Hương cháo bay khắp phòng, Tống Từ không muốn ăn nhưng vẫn cố ăn hơn nửa bát. Ăn cháo xong, bà nói: “Phác Ngọc, mẹ muốn ra nước ngoài.”
Phác Ngọc dừng động tác trên tay: “Sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, mẹ bây giờ còn có thể chạy loạn đi đâu chứ.”
“Phác Ngọc, mẹ muốn đi gặp bố của con.”
“Bố của con?”
Phác Ngọc ngạc nhiên, cô chưa từng gặp bố của mình, cũng chưa từng biết bố mình trông như thế nào. Tống Từ hơi nheo mắt, phảng phất trở về năm xưa.
“Bố con là một nhà hải dương học, năm đó khi đang làm khảo sát thì gặp sự cố trên biển.”
Câu tiếp theo, bà không nói, bao năm qua, thời gian mang theo tình yêu và thanh xuân của bà, bà chưa bao giờ quên người ấy, hơn hai mươi mấy năm bỏ dở có liên quan đến người ấy, trong trí nhớ khuôn mặt đó vẫn giống như năm nào.
Giọng của Phác Ngọc khàn khàn: “Mẹ với chú Trần là thế nào?”
Tuy rằng Tống Từ và Trần Uyên kết hôn, nhưng mấy năm nay, Phác Ngọc chỉ gặp ông vài lần, lúc này mới chợt nhận ra.
“Mẹ không muốn liên lụy đến ông ấy.” Ngữ khí Tống Từ bình thản, bà và Trần Uyên chẳng qua là đôi bên có lợi, ông mượn danh tiếng của bà, bà lợi dụng thân phận của ông.
“Con đi với mẹ, cũng tiện chăm sóc mẹ hơn.”
Tống Từ có chút bất đắc dĩ: “Mẹ đã có sắp xếp, con đi làm gì. Mẹ muốn tự mình đi gặp bố con.”
Từ nhỏ Phác Ngọc không có khái niệm về bố, tình cảm rất mơ hồ, thế nhưng cô biết, Tống Từ rất yêu ông ấy
======= Truyện Ngôn Tình hay ======
Tống Từ trước nay là người có chủ kiến, ngay tuần sau đã muốn đến đảo Greenland. Trần Cừu An ở lại thành phố Hải không được lâu, để lại Phác Ngọc một mình chăm sóc mẹ. Chu Phác Ngọc nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, hằng ngày ở bên cạnh chăm sóc mẹ. Ban ngày đọc sách đọc báo cho bà, buổi tối cùng bà nói chuyện phiếm về cuộc sống, hơn hai mươi năm hai mẹ con chưa từng thân mật như vậy.
Trước ngày đi một ngày, Tống Từ gọi cô đến bên giường cho bà xem, Phác Ngọc đứng co lại một bên, sợ làm bà không được tự nhiên, Tống Từ nhéo nhéo bên hông cô.
“Trông có vẻ gầy, nhưng vóc dáng vẫn rất cân xứng.”
Phác Ngọc có chút buồn bực lẫn xấu hổ.
“Trần Cừu An với con sống có ổn không?”
Lúc này hỏi câu hỏi có ổn hay không cũng mang theo chút hàm ý khác, Phác Ngọc đỏ mặt, vẫn đáp: “Ổn.”
“Mẹ cũng đoán được, nhìn qua không tồi.”
Tắt đèn, tai Phác Ngọc nóng bừng bừng.
Tống Từ ôm cô nói: “Con với cậu ấy phải sống thật tốt, mẹ để chọn cho con người khác, con lại khăng khăng không chịu, nếu sau này có chuyện gì, mẹ cũng không còn cách nào quyết định giúp con được nữa.”
Đôi mắt Phác Ngọc hơi ẩm ẩm: “Anh ấy đối với con rất tốt, con tin anh ấy, dù không có anh ấy, con còn không tìm người khác hay sao.”
Tống Từ thở dài: “Nếu con đã nói vậy thì tốt rồi.”
Lúc lâu sau, Tống Từ mới mở miệng: “Phác Ngọc, mẹ luôn cảm thấy có lỗi với con, nhưng cũng biết không thể bù đắp được, mẹ không có cách nào giống như những người mẹ khác cho con một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí chưa bao giờ đề cập tới bố của con.”
Nói tới đây, bà dừng lại vài giây: “Ông ấy là một người rất tốt, nếu ông ấy còn sống, hôm nay tất cả mọi thứ sẽ khác.”
Bà hôn lên trán Phác Ngọc: “Nhưng, con mãi mãi là bảo bối của chúng ta.”
Phác Ngọc nhỏ giọng khóc trong ngực bà, hai mẹ con ôm nhau ngủ, khóe miệng Tống Từ vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Tống Từ lên máy bay, Phác Ngọc dọn dẹp nhà cửa, hôm sau trở về thành phố Bắc, Trần Cừu An đến sân bay đón cô, anh vừa tham dự hội nghị, một thân tây trang, Phác Ngọc lên xe, cả người dựa vào lòng anh.
“Có mệt không?”
Phác Ngọc không nói gì, chỉ nằm trong ngực anh, ngửi mùi hương bách tùng trên người anh. Không biết Phác Ngọc ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trời đã tối, cô vuốt vuốt tóc đi ra ngoài, Trần Cừu An đang ở phòng khách, nghe tiếng động quay lại nhìn cô.
“Ngủ ngon không?”
Phác Ngọc gật gật đầu, tinh thần đã khá lên nhiều.
“Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì? Mì được không?”
Trần Cừu An mặc tạp dề kẻ ô, trong tủ lạnh có súp gà dì giúp việc nấu sẵn, anh rán ba quả trứng gà, lúc nước sôi thì bỏ chúng vào. Bưng mì lên, thấy Phác Ngọc ngồi trong sân, liền đi ra ngoài tìm cô.
Sao sáng trăng lưỡi liềm, tường vi Pháp trong sân nở rộ, cánh hoa khoe sắc, trông rực rỡ lại đẹp đẽ. Cô ngồi trên ghế dài, không biết đang nghĩ gì, người gầy đi rất nhiều, anh đi qua, vòng tay ôm lấy cô cười nói: “Buổi tối nhiệt độ thấp, sao không mặc thêm áo vào.”
Phác Ngọc dựa vào anh, Trần Cừu An biết trong lòng cô không dễ chịu.
“Đi ăn cơm được không, cả ngày nay em không ăn gì rồi.”
Hai người nắm tay đi vào phòng ăn, Phác Ngọc không thích có người ngoài trong nhà mình, dì giúp việc cứ hai ngày mới đến một lần. Trước đây Trần Cừu An rất ít khi làm cơm, vì cô, bây giờ cũng thường xuyên rửa tay gác kiếm để nấu nướng. Mỗi người đều không tránh khỏi theo đuổi tình yêu, cũng có người khó hiểu vì sao anh một mực coi trọng Phác Ngọc, chỉ mình anh biết, Chu Phác Ngọc làm anh thay đổi, cô dẫn anh đi thấy cuộc sống êm ấm, lo củi gạo dầu muối.
Phác Ngọc ngoan ngoãn ăn bát mì, ăn gần hết, rốt cuộc lại tìm thấy một miếng trứng rán nữa dưới đáy bát. Cô ngẩng đầu nhìn anh, Trần Cừu Anh cười cười: “Là một bất ngờ.”
Anh lấy trứng rán tạo bất ngờ tặng cô, Phác Ngọc cười rộ lên.
Phác Ngọc đã từ chức ở Nguyên Đạo, bây giờ chỉ có thể rảnh rỗi ở nhà, Trần Cừu An lo lắng cô ở nhà lại nghĩ ngợi lung tung, trước khi đi làm hỏi cô: “Em muốn đến công ty với anh không?”
Phác Ngọc hỏi: “Em đến công ty anh làm gì?”
“Lãnh đạo đi thị sát công việc đó.”
Phác Ngọc buồn cười: “Không đi, không đi, em với Trần Nguyệt đã hẹn nhau đi chơi rồi, anh không cần lo cho em.”
Trần Cừu An ôm eo cô, mổ nhẹ môi cô: “Đi chơi vui vẻ.”
Chu Phác Ngọc và Trần Nguyệt hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt, Phác Ngọc gọi một phần bánh kem phô mai và ly trà sữa, Trần Nguyệt nhìn cô khẽ thở dài.
“Làm sao vậy?”
Trần Nguyệt nhìn muỗng bạc trong tay cô: “Hâm mộ chị ăn mãi không mập, nửa tháng nay em béo lên năm ký rồi.”
Phác Ngọc nhìn cằm cô ấy hơi tròn trịa.
“Em vốn đã ốm, bây giờ mập một chút, lại vừa đẹp.”
Trần Nguyệt nói muốn mua đồ mới, hai người đi dạo trung tâm thương mại, hai năm nay Phác Ngọc rất ít khi đi mua sắm, Trần Cừu An không hứng thú mấy thứ này, quần áo thường được đặt may riêng hoặc bảo người ta mang bộ sưu tập đến để chọn.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======
Trần Nguyệt và cô đi vào một cửa hàng, Phác Ngọc ngồi trên sofa đợi cô ấy thay đồ, không thể không nói, trung tâm thương mại luôn làm người ta có cảm giác sung sướng kì lạ, mặc bộ đồ mới xinh xắn đứng trước gương, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều.
Trần Nguyệt mua sắm hăng say, cứ hễ nhìn trúng bộ nào là thanh toán luôn, thấy Phác Ngọc vẫn ngồi trên ghế sofa.
“Chị không thích cái nào à?”
“Quần áo của chị còn đủ mặc, lát nữa đi mua hai chiếc áo sơ mi cho Trần Cừu An là được rồi.”
Trần Nguyệt kéo cô dậy: “Không biết Trần Cừu An tích được phúc đức mấy đời mà tìm được một bảo bối như chị.”
“Trần Nguyệt.”
Hai người cùng nhìn về phía cửa, Mạch Dịch Duyên mỉm cười chào hỏi hai cô.
“Phác Ngọc, đã lâu không gặp.”
Chu Phác Ngọc hơi gật đầu, “Đúng là đã lâu.”