Thuyết tiếng hóa
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.
Chương 7 : Vì sao?
Chu Phác Ngọc lạnh nhạt lắng nghe, trên mặt không có biểu hiện dư thừa nào, Mạnh Dịch Duyên nhấp một ngụm trà nói, "Phác Ngọc, cô là một cô gái tốt, cô có từng nghĩ về sau cô và Nhị ca sẽ thế nào không?"
Cô ấy không hỏi thẳng, Phác Ngọc cười cười: "Về sau thế nào, có dự định kết hôn hay không à?"
Mạnh Dịch Duyên dừng một chút: "Tình yêu đến cuối cùng đều là vậy!"
Phác Ngọc cười tươi hơn, "Tôi còn trẻ, không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, chuyện tình cảm khó mà nói được, có biết bao cặp đôi hôm nay yêu nhau đến chết đi sống lại, tới ngày mai đùng cái chia tay."
Bữa cơm này đã định sẵn kết thúc trong không vui, Phác Ngọc tạm biệt cô ấy trở về công ty, cô đi về hơi muộn, vào thang máy chỉ có mình cô, vừa cúi đầu liền thấy mũi giầy, hôm nay cô mang một đôi giày màu hồng có đế bằng nhung tơ mềm mại, hôm cô tốt nghiệp, Trần Cừu An đi công tác nước ngoài mua về cho cô, tinh xảo xinh đẹp nhưng cũng rất hợp để đi hằng ngày.
Anh tự mình mang giày cho cô, Phác Ngọc hỏi anh: "Sao đột nhiên lại muốn tặng giày?"
Anh quỳ một gối dưới đất, một bàn tay nắm mắt cá chân cô, "Muốn em tiến xa hơn."
Lúc trước xem bộ phim điện ảnh, có một lời thoại cô vẫn nhớ rõ: Mỗi cặp tình nhân đều có một đôi chân, cách núi cách biển vẫn về bên nhau.
Mang đôi giày anh tặng, cô hy vọng nhường nào, dù sông núi muôn trùng, cô vẫn sẽ trở về bên cạnh anh.
Chiều tối, Trần Cừu An đến đón cô tan tầm, hai người đi siêu thị mua đồ nấu cơm tối, cô đẩy xe đẩy, Trần Cừu An đứng ở trước kệ hàng chọn lựa.
"Hôm nay ăn cà ri được không?"
"Được." Cô cười nói.
Trong bể thủy tinh khu thủy sản, mấy con cua đang múa may mấy cái càng của mình, Trần Cừu An nói nhân viên gói cho mình ít bạch tuộc, sau đó cũng tới cùng cô xem cua đánh nhau.
"Muốn ăn cua không?"
"Bây giờ chưa phải mùa cua ngon." Phác Ngọc cười cười nói: "Chờ tới tháng chín, em làm cua rim cho anh ăn."
Về đến nhà, Trần Cừu An nấu cơm, Phác Ngọc ôm máy tính làm bản kế hoạch.
Qua một lúc lâu, cô ngửi được hương thơm cà ri quanh quẩn, buông máy tính, chạy vào phòng bếp xem.
Trần Cừu An đeo tạp dề, hầm một nồi cà ri, lại thêm một chảo bạch tuộc xào.
"Thơm quáaa~"
Trần Cừu An bưng đĩa bạch tuộc ra bàn ăn cơm, lúc quay lại đã thấy có người ăn vụng cà ri.
"Ăn ngon không?"
Phác Ngọc cho anh một ngón tay cái.
"Đầu bếp có muốn được thưởng không nào?"
Phác Ngọc nói xong, nâng mặt anh lên, tặng anh một nụ hôn mang vị cà ri.
Ăn cơm xong, Phác Ngọc đi cho cá của cô ăn, hoa sen trong lu đã nở hoa, nhìn rất duyên dáng.
Đóng rèm cửa sổ, Trần Cừu An từ trong phòng bếp đi ra, xoa tay hỏi cô: "Có muốn đi tản bộ không?"
Biệt thự Tây Sơn cách nội thành không xa, hai người đi dạo gần quanh đó, có cụ già đang tập luyện Thái Cực, Phác Ngọc ở một bên xem. Ông ngoại cô cũng luyện Thái Cực, ngày nhỏ cô thường xuyên đi theo ông ngoại học.
"Nói không chừng sau này chúng ta già rồi cũng như thế." Trần Cừu An nói.
"Hửm?"
"Sau này chúng ta già rồi, anh luyện Thái Cực, em khiêu vũ ở quảng trưởng, giống như những ông cụ bà cụ khác."
Anh nói nghiêm túc, nhưng Phác Ngọc nghĩ nghĩ tới hình ảnh đó lại tức cười.
Anh thấy cô không nói gì, kéo cô tiếp tục đi nơi khác, không biết thế nào lại trầm mặc, Phác Ngọc nhìn anh, sườn mặt anh rõ nét.
======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Trong lòng cô lại ghen tị, bước đi chậm chạp.
"Trần Cừu An." Cô gọi tên anh, rồi nói: "Nếu sau này anh thích người khác, ngàn vạn lần đừng nói cho em biết."
Trần Cừu An nhíu mày.
"Nói linh tinh gì đấy."
Phác Ngọc ôm cánh tay anh, cọ nhẹ nhẹ.
Buổi tối trên giường, Trần Cừu An đặc biệt tàn ác.
Phác Ngọc ghé bên giường, anh ở phía sau mãnh liệt thúc tới không chút lưu tình.
"Ưm ~~ Trần Cừu An ~ anh, anh đừng ~~"
Trần Cừu An cắn vành tai cô, như là để phát tiết bất mãn trong lòng. Phác Ngọc không nhìn thấy vẻ mặt của anh, khuôn mặt anh âm trầm, cơ bụng thắt chặt.
"Trần Cừu An ~"
Âm thanh của cô mềm mại cầu xin anh, Trần Cừu An nắm lấy bầu ngực cô, rên một tiếng ở trong cô bắn ra.
Cô bị lăn qua lộn lại ba lần, mệt mỏi ngủ thiếp đi, Trần Cừu An tự biết mình hơi quá, hôn hôn đôi mắt ướt nhẹp của cô, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Mùa hè Chu Phác Ngọc sụt cân, tháng tám cô bị ốm hai lần, trong lòng cô cảm thấy bất an, khi nhận được điện thoại của Tống Từ, cô đang làm việc, cuộc trò chuyện không đến một phút liền cúp máy, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
"Phác Ngọc cô có ổn không?" Đồng nghiệp thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Ổn? Có lẽ sắp không ổn rồi.
Cô cần chìa khóa xe về nhà, tầm này không phải giờ cao điểm, cô lái xe cực nhanh, cả người chết lặng, về nhà lấy hai bộ quần áo liền đến sân bay.
Cô muốn ngồi chuyến bay sớm nhất đến thành phố Hải, di động vẫn kêu không ngừng, cứ cách năm phút Trần Cừu An lại gọi, cô không có dũng khí nghe máy, trực tiếp tắt nguồn, nghe thấy thông báo chuyến bay.
Đến bệnh viện đã là 5 giờ sáng, cô vào phòng bệnh, không nghĩ tới giờ này mà Tống Từ vẫn còn thức.
"Sao mẹ không ngủ?" Hồi lâu không nói gì, giọng cô khàn đặc.
"Ngủ không được." Sắc mặt Tống Từ tiều tụy không ít, Phác Ngọc đứng ở cửa, không biết phải làm thế nào.
"Mẹ muốn ăn gì không? Con đi mua cho mẹ."
Tống Từ nhìn cô, trong mắt có vô vàn cảm xúc, có cảm động có bất đắc dĩ, còn có giống như được giải thoát.
Ánh mắt như vậy thực sự muốn bức cô phát điên, Chu Phác Ngọc đặt hành lý xuống đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ uyển chuyển giải thích, Chu Phác Ngọc nghe xong khiếp sợ, từ năm ngoái Tống Từ đã kiểm tra ra sức khỏe có vấn đề, nhưng bà kéo dài không muốn chữa trị, tới bây giờ đã không cứu vãn được nữa.
Một năm nay, bà liên tục trì hoãn, tự sát từ từ.
Chu Phác Ngọc chậm chạp trở về phòng bệnh, bệnh viện tư nhân có mức độ yên tĩnh cho người bệnh cao, cô trở lại phòng bệnh, Tống Từ nằm trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Vì sao?"
Bà chậm rãi nhìn về phía cô, nhìn cô con gái nhỏ của mình, nụ cười nhàn nhạt mang theo quyết đoán dũng cảm, thậm chí có cả toại nguyện.
Chu Phác Ngọc không có bố, từ trước tới nay không hề có, sau khi ông bà ngoại lần lượt rời đi, Tống Từ mẹ cô là người thân duy nhất của cô.
Nhưng hiện tại, Chu Phác Ngọc ngồi trên ghế, cúi đầu, không ngăn được nước mắt, cô không hiểu, cũng không thể lý giải cách làm của Tống Từ, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ đã không thể hiểu bà, bà có thương cô không? Có lẽ có, nếu không sao lại sinh ra cô. Nhưng vì sao lại gửi cô cho ông bà ngoại nuôi, vì sao có vẻ không muốn nhìn cô nhiều thêm một cái? Đời này, phủ nhận Chu Phác Ngọc lớn nhất chính là đến từ mẹ của cô.
“Phác Ngọc.”
Tống Từ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, “Mẹ biết mẹ không phải người mẹ tốt, thực sự có lỗi với con.”
“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.” Phác Ngọc cúi đầu: “Nếu mẹ chỉ muốn nói lời xin lỗi, vậy thì đừng nói, con sẽ không chấp nhận.”
Cô đứng lên, kéo hành lý đi ra ngoài: “Con về nhà trước, tối lại đến thăm mẹ.”