Thuyết tiếng hóa
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.
Chương 5 : hoan ái
Nửa đêm, Phác Ngọc tỉnh mộng, Trần Cừu An đang say giấc bên người, rất ít khi cô nằm mơ, nhưng không hề có ngoại lệ, mỗi lần mơ về anh đều là ký ức đẹp.
Cô không còn buồn ngủ, đứng dậy đi vào phòng khách uống nước, đèn trong sân quên chưa tắt, cô đi qua, tú cầu tuyết (1) mọc ven tường đã nở rộ gần hết, trong đêm khuya mùi hương thoang thoảng tỏa ngát, chỉ có tiếng cá vàng thỉnh thoảng quẫy đuôi.
"Sao lại không ngủ?"
Không biết Trần Cừu An tìm tới đây từ lúc nào, anh ôm chặt cô vào lòng cảm nhận được cái lạnh trên người cô, nhíu mày.
"Em vừa mới nằm mơ." Phác Ngọc nói với anh.
Trần Cừu An tắt đèn trong sân, kéo cô về phòng: "Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy lúc chúng ta từ hòn đảo trở về."
Anh ôm cô nói: "Chờ em tốt nghiệp rồi, chúng ta lại tới đó."
Phác Ngọc nằm trong lồng ngực anh, cô nhớ đến một câu nói về loài hoa tú cầu tuyết: Một mối tình trung trinh không đổi thay.
Trần Cừu An, anh là giấc mộng đẹp nhất của cuộc đời cô.
Tháng 5 Chu Phác Ngọc đi thực tập ở Nguyên Đạo, Nguyên Đạo là phòng đấu giá nghệ thuật số một, cô chỉ là thực tập sinh, để đuổi kịp tiến độ kế hoạch của buổi triển lãm mỗi ngày cô đều bận đến nỗi chân không chạm đất.
Vị nghệ thuật gia tổ chức sự kiện lần này là người khá có tiếng trong giới dạo gần đây, nghệ thuật gia có chút xoi mói là điều khó tránh khỏi, từ sân bãi của hội triển lãm bọn họ đã tranh luận không ngừng nghỉ, Chu Phác Ngọc sửa bản thảo thiết kế sửa đến choáng váng đầu óc.
Tháng 6 buổi triển lãm diễn ra, hôm đó, trong lòng Chu Phác Ngọc có chút thấp thỏm, may mắn hiện trường hưởng ứng rất tốt, nghệ thuật gia dẫn bạn bè của mình đi ngắm quanh phòng triển lãm, Chu Phác Ngọc đi theo vị cấp trên cùng cộng tác.
"Phác Ngọc?"
Chu Phác Ngọc nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Từ, hôm nay bà vẫn xinh đẹp động lòng người như mọi khi, mặc bộ váy dài màu tím nhạt, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành nhưng không hề khoa trương.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người cô, Phác Ngọc đành phải gọi: "Mẹ."
"Thì ra là con gái của cô à." Nghệ thuật gia cười nói: "Là một đứa trẻ xuất sắc."
Mọi người xung quanh sôi nổi phụ họa, Tống Từ đi về phía cô.
"Mẹ, con còn phải làm việc."
Tống Từ cười nói: "Con đi xem triển lãm cùng khách cũng không được sao?"
Phác Ngọc không thể nói lại bà, đành phải đi theo, đến buổi trưa cùng Tống Từ dùng bữa.
"Sao lại muốn đi làm ở Nguyên Đạo?"
"Nguyên Đạo đứng đầu trong ngành sản xuất, vả lại con cũng thích phụ trách các buổi triển lãm."
"Có xem xét việc đi du học không? Mẹ có thể giúp con."
Phác Ngọc đặt đôi đũa xuống: "Mẹ, con không muốn đi."
Cô biết suy nghĩ của Tống Từ, bà chưa bao giờ tán thành chuyện cô và Trần Cừu An ở bên nhau, thậm chí không từ bỏ bất cứ cơ hội nào khuyên nhủ cô chia tay.
"Mẹ, con không muốn chia tay Trần Cừu An." Cô dừng lại một chút: "Ít nhất không phải hiện tại."
Tống Từ mím môi, sắc mặt không vui: "Đến khi nào chứ? Phác Ngọc, ở bên nhau càng lâu càng khó rứt ra."
Chu Phác Ngọc dựa vào lưng ghế, có chút bất lực, sao cô không biết chứ.
Hai mẹ con gặp mặt ra về không vui, buổi tối Phác Ngọc trở lại biệt thự Tây Sơn, Trần Cừu An đang nấu ăn trong phòng bếp.
Cô ôm anh từ phía sau, Trần Cừu An bật cười thành tiếng, gợi cảm lôi cuốn.
Tối nay Phác Ngọc lớn mật nhiệt tình, cô ngồi trên bụng Trần Cừu An, trên dưới phun ra nuốt vào, Trần Cừu An giữ eo cô, tiến vào ngày càng sâu.
"Ưm ~ anh, anh chậm một chút." Giọng cô pha lẫn mật ngọt.
Trần Cừu An cười ác liệt: "Bảo bối, chậm một chút làm sao em sảng khoái được?"
Tuyết trắng mềm mại hệt như hoa chi loạn chiến (1), Phác Ngọc chỉ cảm thấy toàn người nóng lên, cô bám lấy bàn tay nắm trái anh đào của anh, mắt Trần Cừu An đỏ ửng, ra vào mạnh mẽ hơn.
(1) 花枝乱颤 – Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Anh chọc vào cái điểm kia, làm càn xâm nhập, Phác Ngọc sắp không chịu nổi, rên rỉ xin tha: "Trần ~ Trần Cừu An, cho em ~ khó chịu quá."
"Bảo bối, nói chút gì đó dễ nghe đi." Trần Cừu An cắn mút đầu vú cô, Phác Ngọc khó chịu, tay ôm mái tóc anh, cô sát lại gần bên tai anh, cắn vành tai anh.
"Anh trai, quá lớn, ưm ~" Khuôn mặt Phác Ngọc đỏ bừng.
Trần Cừu An ra vào mấy trăm lần, cuối cùng thẳng eo phụt bắn, Phác Ngọc cũng đồng thời lên đỉnh.
Sau hoan ái ngập tràn vui sướng là nghỉ ngơi dưỡng sức dài lâu.
"Buổi triển lãm hôm nay rất thành công." Phác Ngọc có chút tự đắc.
"Giỏi vậy à? Muốn anh đi cổ vũ không."
Anh còn muốn đi? Phác Ngọc lắc đầu liên tục.
Phác Ngọc nói: "Hôm nay gặp mẹ em ở buổi triển lãm."
Sau một hồi, Trần Cừu An nhìn vào đôi mắt cô, cười dịu dàng: "Sau đó thì sao?"
Tay cô đè nhẹ lên đôi môi đang cười của anh: "Sau đó mẹ khen em."
Trần Cừu An vuốt mái tóc cô, ôm cô vào trong ngực, cô gần như tham luyến hơi thở của anh.
Cô muốn cả cuộc đời này chứ không phải chỉ gắn bó trong chốc lát.
Trần Cừu An đi công tác, thừa dịp cuối tuần Phác Ngọc đi uốn tóc, cô nhìn trái ngó phải chính mình trong gương, có phải vẫn nhìn ra dáng vẻ lúc trước của mình hay không?
Một mình cô đi đến chợ hoa, mua một chậu cúc đồng tiền, mùa hè đến rồi, cũng là mùa thích hợp ăn kem nhất. Cô quét dọn phòng một lượt, ngồi trên thảm ăn kem, trên tường có treo mấy bức tranh phác họa chân dung, là cô vẽ Trần Cừu An. Miệng ngậm kem, nhìn nhìn mấy bức tranh, trong lòng có chút nhớ anh.
Hôm nay Trần Cừu An trở về, thời tiết thành phố Bắc rất đẹp, đúng giờ anh đi ra ngoài sảnh chờ hàng không, Phác Ngọc đứng bên ngoài rào chắn, cô mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, gió tháng sáu thổi làm tà váy bay bay, Chu Phác Ngọc cười vươn tay, anh đi qua ôm cô vào lòng. Rõ ràng hai người họ tách ra có mấy ngày mà như xa nhau lâu lắm rồi.
Trên đường về, Phác Ngọc lái xe, Trần Cừu An ngồi ghế phụ hỏi: "Uốn tóc?"
"Đẹp không?" Phác Ngọc hỏi anh.
"Vô cùng xinh đẹp." Anh khen ngợi đầy khoa trương.
Phác Ngọc cười cong cong đôi mắt.
Về đến nhà, Phác Ngọc nấu cơm, anh từ phòng tắm đi ra, xoa xoa tóc, nhìn thân ảnh bận rộn của cô.
Ngày trước anh rất ít khi ở lại biệt thự Tây Sơn, phòng ở đây quá rộng, lại xa công ty, lúc bọn họ mới ở bên nhau, anh mang Phác Ngọc đến mấy chỗ ở khác nhau, Phác Ngọc cười anh là thỏ khôn có ba hang. Cô nói thích nhất sân nhỏ của biệt thự Tây Sơn, vì thế biệt thự Tây Sơn trở thành nhà của bọn họ. Cô trồng một vườn hoa trong sân, và cho anh một gia đình.
======= tiểu thuyết hay ======Trong quyển sách "Khổ vui của việc đọc sách", Dương Giang có viết:"Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình giống như đến thăm nhà người ưu tú nhất thế giới. Muốn đến thăm người thầy bạn ngưỡng mộ hoặc một học giả nổi tiếng mà không cần phải chào hỏi trước, cũng không sợ làm phiền họ.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Màn đêm an tĩnh lại triền miên, trong bóng tối, tiếng thở dốc hết sức rõ ràng.
Xúc cảm mềm mại, làm người ta kiềm lòng không được sa vào. Môi lưỡi quấn quýt, cô ưm một tiếng thật khẽ. Môi anh hôn lên ngực cô, ngực cô vừa trắng vừa mềm, bị anh công lược chiếm lấy, mặc anh định đoạt, mặc anh xâm chiếm.
"Có nhớ anh không?" Anh hỏi bên tai cô.
"Nhớ... ưm..."
"Chỗ nào nhớ?" Tay anh di chuyển từ môi đến đầu ngực cô.
"Là chỗ này? Hay chỗ này?" Anh tà ác búng búng tay lên đầu nhũ của cô.