Thuyết tiếng hóa
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.
Chương 6 : Ngoan, nói ra đi
Phác Ngọc kêu một tiếng, chân treo bên hông anh, không còn ý chí chiến đấu với anh, chỉ mong anh công thành đoạt đất. Nhưng anh rất xấu xa, không cho cô toại nguyện.
Đầu lưỡi liếm liếm hàm trên của cô, bị trêu chọc mà run lên nhẹ nhẹ, vươn tay cầm gậy thịt của anh, lỗ trên tràn ra một ít tinh dịch làm ướt tay cô, anh niết mông cô, ngón tay như có như không lướt nhẹ qua cánh hoa.
"Đang nghĩ gì thế? Ngoan, nói ra đi."
"Muốn anh." Cô đang đứng bên rìa vực thẳm, cũng muốn kéo anh theo xuống địa ngục tình dục.
"Trần Cừu An, em muốn anh!"
Anh động thân đưa phân thân vào, nhất thời không nghe thấy tiếng cô gọi tên mình, lưu luyến mà dịu dàng.
Hoa huyệt nóng ẩm bao bọc lấy nóng bỏng của anh, thắt lưng mềm mại của cô mặc anh đùa nghịch, Trần Cừu An đâm mạnh lên đỉnh hoa tâm, từng chút tùng chút một.
"Ưm ~ Anh nhẹ, nhẹ chút...."
Chu Phác Ngọc yếu ớt cầu xin anh, nhưng lại càng kích thích dục vọng của anh, anh ngậm lấy môi cô, mút mạnh hơn, bên dưới dùng sức đâm vào hoa huyệt. Cô yêu kiều rên rỉ, hoa huyệt co rút thắt chặt, động tác của anh ngày càng nhanh, hai người cùng nhau lên đỉnh.
Trước lúc sắp ngủ, Chu Phác Ngọc thủ thỉ bên tai anh: "Trần Cừu An, em thực sự rất rất thích anh."
Trần Cừu An có hơi bất ngờ, Phác Ngọc không phải kiểu người hay bày tỏ cảm xúc của mình ra ngoài, bọn họ ở bên nhau mấy năm, số lần Phác Ngọc thổ lộ tâm tình có thể đếm trên đầu ngón tay, anh ôm cô vào lòng.
Lúc Phác Ngọc mơ màng ngủ nghe thấy anh nói một câu: "Anh yêu em." Vì thế cô mỉm cười, một đêm ngủ ngon giấc.
Thời tiết nóng dần lên, khoảng 6 giờ tối, Trần Cừu An căn thời gian đi đón Phác Ngọc tan tầm, xe dừng ở đối diện, anh châm điếu thuốc.
Tiếng ve kêu không dứt, báo hiệu mùa hè đã đến.
Hút hết một điếu, anh thấy Phác Ngọc, cô cùng đồng nghiệp vẫy tay tạm biệt, đi lên lối đi bộ, từ xa trông thấy anh, chạy chậm qua đây, cô mặc áo xanh lục và chân váy trắng, tựa như hoa dành dành nở đầu mùa hè.
Chu Phác Ngọc lên xe, tặng cho anh một làn môi thơm, anh nở nụ cười với cô, bật đèn chuyển hướng, mang cô đi ăn cơm.
Chung Ngôn, bạn của Trần Cừu An mới mở một nhà hàng Thái Lan, anh ta là người thích náo nhiệt, kêu gọi bạn bè dẫn người nhà, bạn bè của mình đến đầy một bàn.
Trần Cừu An và Phác Ngọc tới sau cùng, phục vụ dẫn bọn họ vào phòng. Chung Ngôn ngồi đối diện cửa, thấy họ đầu tiên.
"Nhị ca tới!"
Trần Cừu An gật đầu với anh ta, nắm tay Phác Ngọc ngồi vào bàn. Phác Ngọc thích đồ ăn Đông Nam Á chua ngọt, Trần Cừu An ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho cô cùng cô nói chuyện.
"Gà hấp chanh, muốn thử không?"
"Nếm thử món salad này."
Bát nhỏ của Phác Ngọc chất đầy đồ ăn, có chút buồn cười nói: "Anh ăn đi, đừng lo cho em."
"Nhị ca, anh chỉ lo cho mình Nhị tẩu, chúng ta đã bao lâu không tụ họp rồi." Chung Ngôn nâng chén rượu kính anh.
Trần Cửu An cười nói, "Cậu vừa cải tà quy chính được mấy ngày, dạo gần đây coi như cũng có tiến bộ."
Năm nay Chung Ngôn vào công ty của gia đình mình, bản thân cũng làm ra vài thành tựu.
Trần Cừu An trò chuyện với Chung Ngôn, Chu Phác Ngọc nhận ra một tầm mắt quan sát mình, cô im lặng nhìn sang.
Mạnh Dịch Duyên hào phóng tự nhiên cười với cô, Chu Phác Ngọc chỉ gặp cô ấy vài ba lần, nhưng ấn tượng khá sâu sắc.
Cơm nước xong, đoàn người đi tới câu lạc bộ, mở hai bàn mặt chược, Chung Ngôn bắt chuyện với Phác Ngọc.
"Nhị tẩu, tới chơi một chút."
Phác Ngọc cười xua tay: "Tôi chơi không giỏi."
"Có Nhị ca ở đây, chị sợ cái gì, tới đây, chơi một chút thôi."
Phác Ngọc từ chối không được đành phải ngồi vào chơi, Trần Cừu An ở bên cạnh cô làm quân sư.
Nhà trên thả bài, Phác Ngọc thấp giọng hỏi anh: "Em nên đánh cái nào?"
"Tự em đánh đi, đừng hỏi anh."
Người này còn mang thù cô mà, Phác Ngọc tức giận liếc anh một cái, đánh ra một quân bài.
"Cống."
Phác Ngọc ngước mắt nhìn, người ngồi đối diện cô là Mạnh Dịch Duyên. Đánh một vòng, Chu Phác Ngọc thua chỉ còn một đồng xu.
Phác Ngọc đưa bài cho anh: "Chỉ còn lại quân này thôi."
Cô có chút bất đắc dĩ, Trần Cừu An cười vui vẻ, anh ghé sát cô nói chuyện: "Nhóc đáng thương, anh giúp em thắng lợi trở về được không?"
Trần Cừu An ngồi vào bàn, thế cục rất nhanh đảo ngược, Phác Ngọc chơi không giỏi cũng ngó vào xem. Anh cầm một bàn tay cô lên nhìn ngắm, tay cô mềm mại nhỏ nhắn, không sơn móng tay.
Không bao lâu sau, quả nhiên Trần Cừu An thắng, thậm chí còn nhiều hơn lúc đầu, anh đổ mạt chược xuống mặt bàn, không lấy đồng xu, ngồi cùng Phác Ngọc trên ghế sofa ăn trái cây.
Chung Ngôn hẹn đều là bạn bè thân thiết, tất nhiên cũng quen biết Trần Cừu An, không ít người lại đây bắt chuyện với anh, Phác Ngọc liền ngồi im ở một bên.
Trần Cừu An cùng người khác nói chuyện, thi thoảng nhìn về phía Phác Ngọc, mọi người ở đây đều là người thông minh, thường xuyên qua lại nên rất nhanh hiểu ý. Trước nay, Trần Cừu An là người ngoan độc, trên thương trường lão luyện như gió đêm rằm, mấy năm nay lại ngày càng thu mình lại, mọi người đều nói anh đổi tính, hiện giờ xem ra, là do gặp phải đối thủ mới đúng.
Trên đời này mọi chuyện không thể nói trước được, chim sẻ có thể mổ diều hâu, cống ngầm lật được thuyền đò.
Buổi tối về nhà, Trần Cừu An gọi tài xế tới, hai người sóng vai ngồi ở ghế sau, Phác Ngọc uống rượu không nhiều lắm, chỉ hơi say. Cô ghé vào cửa sổ, gió đêm thổi tới, hơi híp híp mắt.
Trần Cừu An ôm hông cô hỏi: "Hôm nay vui không?"
Phác Ngọc gật đầu, hôn hôn môi anh: "Rất vui vẻ!!"
Phác Ngọc không nghĩ tới Mạnh Dịch Duyên sẽ mời cô ăn cơm, địa điểm nhà hàng cách nhà ăn công ty không xa, Phác Ngọc bận rộn đến giữa trưa mới tới.
Phục vụ dẫn cô đến chỗ ngồi, từ xa đã nhìn thấy Mạnh Dịch Duyên. Cô ấy ngồi bên cạnh cửa sổ, chậm rãi lật xem thực đơn trong tay, khi Phác Ngọc tới gần, cô ấy cũng phát hiện, ngẩng đầu, trên mặt là một nụ cười thân thiện.
"Cô đến rồi." Cô ấy đưa quyển thực đơn cho Phác Ngọc: "Tôi không biết cô thích ăn gì nên vẫn chưa gọi đồ cho cô."
Phác Ngọc ngồi xuống gọi bừa một phần bít tết rồi đưa thực đơn cho phục vụ.
"Tìm tôi có việc gì không?"
Mạnh Dịch Duyên không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, cười cười: "Tôi đi ngang đây, nghe nói cô làm ở đây nên muốn ăn đi ăn một bữa với cô, cô không ngại chứ."
Phác Ngọc cũng không qua loa lấy lệ với cô ấy, Nguyên Đạo hợp tác với vô số nghệ thuật gia cả trong và ngoài nước, các buổi triển lãm lớn nhỏ diễn ra liên tục không ngừng.
"Không có gì, một bữa cơm thôi mà."
Phác Ngọc không phải người quá nhiệt tình với người khác, nói một tiếng với cô ấy rồi đi vào toilet.
Mạnh Dịch Duyên nhìn theo bóng lưng cô, không hề nghi ngờ. Chu Phác Ngọc là một cô gái xinh đẹp, mới hai mươi mấy tuổi, cha mẹ sinh ra cho một dáng vóc đẹp, thon thả thướt tha. Có người đàn ông nào mà lại không thích mỹ nhân? Thành phố Bắc không thiếu mỹ nhân, rốt cuộc Chu Phác Ngọc có bản lĩnh gì làm Trần Cừu An yêu thích mấy năm liền? Cô thật sự không rõ.
======= tiểu thuyết hay ====== ở Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình ra, bạn đã có thể "vào nhà". Dù đến đó thường xuyên cũng không sao, bất cứ lúc nào bạn muốn đến. Hay muốn rời đi cũng có thể không cần nói lời tạm biệt..."Đây là cách thu nhận kiến thức đơn giản nhưng sáng giá nhất!=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Một bữa cơm không mặn không nhạt, bít tết ăn được một nữa, bỗng nhiên Mạnh Dịch Duyên nói: "Tôi và Nhị ca quen biết từ khi còn bé, mấy cô gái trong tứ hợp viện hơn nửa đều thừa nhận từng thích anh ấy, trước giờ anh ấy luôn từ chối mọi tình cảm, nhưng thật ra mấy năm nay anh ấy đã thay đổi không ít."
Vấn đề bây giờ mới bắt đầu, Phác Ngọc cắt một miếng bít tết đưa vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, quả thật, cô không bài xích Mạnh Dịch Duyên nói những thứ này, trái lại cô khá ngạc nhiên, kể từ khi cô và Trần Cừu An quen nhau, anh đã là dáng vẻ này, trước kia là người thế nào thì cô cũng chỉ ngẫu nhiên nghe người khác nhắc đến.
Mạnh Dịch Duyên nói rất nhiều, Trần Cừu An khi đi học rất được nữ sinh hoan nghênh, khi học đại học cố chấp muốn đến nước Mỹ, rồi sau khi về nước gây dựng sự nghiệp, Phác Ngọc nghe nghe liền hiểu đôi chút, chắc chắn một điều Mạnh Dịch Duyên thích Trần Cừu An rất nhiều năm rồi, những chuyện nhỏ nhặt trải qua thời thanh xuân muốn nhớ hết thật không dễ dàng.