Thuyết tiếng hóa

Thuyết tiếng hóa

Mô Tả:

Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.

Chương 12 : Truyện Full ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa

Thời gian Trần Cừu An ở nhà ngày càng nhiều, anh tận lực giảm bớt các hoạt động xã giao, mỗi ngày về nhà đúng giờ, nhất định để cho Phác Ngọc kể anh nghe hôm nay cô làm những việc gì, cho dù chỉ là chút việc nhỏ nhặt, anh cũng muốn cô kể từng việc một.

Cảm xúc của Chu Phác Ngọc dần chuyển biến tốt lên rất nhiều, sau khi sinh bảo bảo, người cũng tươi tắn hơn, những chuyện không vui trước đây đều như đám mây cuối chân trời mùa hè, nhạt không thấy dấu vết.

Chu Phác Ngọc cho con ăn tuyết lê xong, ôm cậu nhóc ra phòng khách chơi, hiện tại cậu nhóc rất thích mấy món đồ có lông xù xù, thích nhất là Phác Ngọc cầm mấy món đồ chơi kể chuyện cho cậu nghe.

Lúc Trần Cừu An về nhà, Phác Ngọc đang ngồi trên thảm chơi với con trai, dì giúp việc đã làm xong cơm, đúng lúc đi từ phòng bếp ra.

“Tiên sinh.”

Trần Cừu An ý bảo bà nhỏ giọng lén lút đi tới sau lưng Phác Ngọc.

“Sói xám trở thành bạn tốt của thỏ trắng… ” Phác Ngọc cầm thú bông kể chuyện cho con.

Nhóc con thấy bố mình, ánh mắt sáng lên, ngón tay nhỏ chỉ chỉ bố: “A ~ bố!”

Phác Ngọc vừa xoay đầu đã lọt vào vòng ôm của anh, bé con thấy bố mẹ như thế bật cười khanh khách.

“Anh có thấy ấu trĩ không hả?” Phác Ngọc cười trách vui anh.

Trần Cừu An buông cô ra, bế con trai lên hỏi: “Con có ấu trĩ không?”

Bé con cái gì cũng không hiểu, hôn lên mặt bố một cái, dớt dãi nhỏ giọt.

Cả nhà nhìn nhau cười, Phác Ngọc cũng hôn lên mặt anh một cái.

Giây phút này, yên bình mà đong đầy yêu thương.

======= Truyện Ngôn Tình  hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Cuối tuần, một nhà ba người chơi cờ tỷ phú, đổ xúc xắc, hạ xuống số bước chiếm lấy một địa điểm du lịch quốc tế nào đó.

Bây giờ con trai đã có chủ ý của mình, ban đầu cậu cầm quân cờ đỏ, sau lại cảm thấy quân cờ màu lam của bố đẹp hơn, thái độ cứng rắn muốn đổi với anh.

Trần Cừu An không sao cả đổi cờ cho cậu nhóc, Phác Ngọc ôm con trai nói: “Ba ba đổi đồ với cục cưng, cục cưng phải nói gì?”

Cậu nhóc ngước mắt nhìn trần nhà nghĩ nghĩ một lát: “Cảm ơn.”

“Đúng rồi”, Phác Ngọc hôn cậu một cái. Cô đặt con trai trên thảm, bảo cậu tự ngồi chơi.

Cậu biết đếm số không nhiều, chỉ phụ trách đổ xúc xắc, sau đó chọc chọc baba hoặc mami giúp cậu đi cờ. Cậu không hiểu quy tắc trò chơi, chỉ thấy có nhiều ô biểu tượng không đẹp lắm, cậu lại kiên quyết không cho bố mẹ đặt xuống.

Nhóc xấu.

Trần Cừu An cầm lấy một quyển tạp chí du lịch, bảo cậu dùng ngón tay lật tới hình ảnh của trang nào đó.

Nhóc con chưa từng thử chơi theo cách này, mở bừa chỉ một cái, Trần Cừu An nhìn xem.

Nghĩa trang Montmartre.

“Pháp.” Anh đặt quân cờ màu lam vào ô Pháp. Phác Ngọc tiếp tục chơi cùng cậu, mỗi lượt tới cậu nhóc sẽ để cậu chỉ vào hình ảnh, cậu nhìn xem hình nào đẹp, có đôi khi chổng mông lên muốn xem cả buổi, cũng không thèm để ý hình vẽ tượng trưng có trên bàn cờ giấy hay không.

Đến tối Trần Cừu An làm cơm, Phác Ngọc ôm con trai xem cá trong bể cá, đôi mắt chúng rất to, nhóc con chỉ vào một cái rồi lại sợ hãi tránh đi, làm cậu bật cười khanh khách.

Lại tới mùa hè, trong sân hoa nở rộ, Phác Ngọc và con trai ngắm cảnh tối ngoài vườn cách tấm rèm cửa sổ lụa mỏng, dưới ánh đèn, mỗi cây mỗi cành hoa đều nhuộm ánh vàng nhạt. Cậu nhóc duỗi dài ngón tay nhỏ chỉ ngoài cửa sổ.

“Hoa.”

“Đúng vậy, là hoa.”

“Ngắm.”

Cô nhìn con trai cười: “Muốn ngắm hoa à? ”

Cậu nhóc gật đầu.

“Nhưng ngoài kia có rất nhiều muỗi. ”

“Không sợ! ”

Cô không còn cách nào, cầm chiếc quạt rồi mở rèm lụa mỏng đi xem hoa cùng cậu, cô chuyên chú phẩy quạt đuổi muỗi, nhóc con tung tăng ngắm hoa, thấy cái gì cũng “Oa ” một tiếng. Hình như hoa sen nuôi trong vại nước đã nở, cô ngửi thấy mùi hương thanh mát, đi tới bên vại nhìn, đóa hoa sen sạch sẽ mọc cao vút giữa những phiến lá xanh biếc, dưới ánh đèn không phân biệt được màu hồng phấn hay màu trắng, cây quạt phẩy ánh vàng hắt ra ánh sáng lấp lánh, làm hương thơm cũng lan đến gần hơn.

Cậu nhóc nói: “Hoa hoa. ”

Phác Ngọc đáp, ôm cậu xoay người vào nhà, Trần Cừu An đang định đi ra ngoài gọi bọn họ, vừa hay nhìn thấy hai người đã trở về, vươn tay nhận lấy con trai, hôn môi Phác Ngọc một cái.

“Mệt không? ” Anh biết, cậu nhóc trong lòng khá nặng.

Phác Ngọc cười nói: “Hình như cục cưng lại tăng cân rồi. ”

Tai cậu nhóc mũm mĩm rất thính, quay sang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Không mập. ”

Hai vợ chồng cùng nở nụ cười.

Lúc ăn cơm, cậu nhóc đeo chiếc yếm ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, ngoan ngoãn tự cầm thìa ăn.

Ngày trước Phác Ngọc luôn đút cho cậu ăn, Trần Cừu An không vui nhìn, nhét cái thìa cho cậu tự ăn, mới đầu nhóc còn khóc òa mãi nhưng sau đó mọi thứ lại đâu vào đấy.

Phác Ngọc hơi xúc động, cô nhất định là một người mẹ không tốt, Trần Cừu An ôm bả vai cô kéo cô vào lòng, cười trấn an: “Sợ cái gì, còn có anh mà. ”

Cô ôm hông anh, ghé sát vào anh, trong lòng yên ả không gợn sóng, có anh ở đây, cô không cần lo sợ bất cứ thứ gì.

Con trai ăn cơm xong cũng có nghi thức, đẩy bát đến trước mặt mẹ mình, chớp đôi mắt to nhìn cô, ý bảo muốn được khen ngợi.

Phác Ngọc giơ ngón tay cái về phía cậu, “Cục cưng giỏi quá. ”

Trần Cừu An thấy một màn này, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây là một đêm hè bình thường, trên cửa sổ sát đất hiện lên hình ảnh một gia đình bình thường nhưng tràn đầy hạnh phúc.