Thuyết tiếng hóa

Thuyết tiếng hóa

Mô Tả:

Mô tả :Truyện ngôn tình sắc giới Thuyết tiếng hóa : có nội dung xoay quanh đô thị tình duyên, sủng, duyên trời tác hợp, hào môn thế gia, HE..Nhân vật chính là Chu Phác Ngọc Trần Cừu An.Văn án của truyện vô cùng đơn giản, tất cả mọi thứ anh làm đều vì em.Vì em, viết ra thuyết tiến hóa.

Chương 2 : Phác Ngọc .

Chu Phác Ngọc ngồi xuống bên cạnh bạn cùng phòng, cô không phải là người niềm nở nhiệt tình nhưng hòa nhã với mọi người xung quanh vẫn có, vậy nên ở chung với các bạn học khác không quá khó khăn.

“Ngày mai có một công ty tới trường học mở cuộc tuyển dụng, cậu có đi không?”

Phác Ngọc nghĩ nghĩ: “Tớ không đi được, mai tớ có việc rồi.”

Chương trình học đến 6 giờ, Phác Ngọc và bạn cùng phòng vừa đi vừa bắt chuyện, theo đường cũ về lại cửa hông, tài xế đón cô đến một nhà hàng Việt (*), nhân viên phục vụ dẫn cô tới chỗ ngồi, không biết Trần Cừu An gọi điện thoại cho ai, vốn đang nhíu mi, lúc thấy cô mới hơi giãn ra. Chu Phác Ngọc ngồi đối diện anh, nâng cằm nhìn anh.

(*) 粤 ( Việt): Miền Nam Trung Quốc, hai tỉnh Quảng Đông & Quảng Tây.

Người chìm trong tình yêu luôn cảm thấy người yêu mình có nét đặc biệt, có người thích khuôn mặt, có người thích nụ cười, còn cô thì sao? Cô yêu nhất chính là ánh mắt mỗi lúc Trần Cừu An nhìn cô.

Cô đang được yêu, rất rõ.

Ăn cơm xong, Trần Cừu An lái xe đưa cô về nhà, đèn đường mới lên, Phác Ngọc nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hô: “Dừng xe, em thấy chợ bán hoa và vật nuôi.”

Trần Cừu An tìm chỗ dừng xe, cùng đi với Phác Ngọc vào chợ.

Trong chợ ồn ào tiếng cãi cọ, tràn ngập hương vị cuộc sống, Phác Ngọc đứng trước cửa hàng cá cảnh, cong lưng ngắm cá vàng trong bể, Trần Cừu An cũng nhìn theo cô, bể kính phản chiếu khuôn mặt họ, Phác Ngọc cong môi cười: “Anh thích những con nào, chúng ta nuôi ở nhà nhé.”

Trần Cừu An chọn vài con, Chu Phác Ngọc bảo ông chủ gói vào cho cô, buổi tối đến chợ hoa cảnh và vật nuôi rất đông, Trần Cừu An dẫn cô ra ngoài.

Phác Ngọc vẫn còn tâm tính trẻ con, ngồi trên xe chăm chú nhìn túi đựng cá vàng, gặp đèn đỏ dừng xe, Trần Cừu An nghiêng đầu nhìn cô, còn cô nhìn mấy con cá vàng bơi lội trong túi, đèn đường ban đêm hắt lên mặt cô, khung cảnh này, yên tĩnh mà vĩnh hằng.

Hôm sau, đúng là Phác Ngọc có việc thật, sáng sớm, cô lái xe đến tòa cao ốc Ngân Thái.

Tầng cao nhất của tòa nhà đang tổ chức buổi triển lãm tranh vẽ của họa sĩ người Đức Käthe Kollwitz, người đến xem triển lãm không nhiều lắm, Phác Ngọc chậm rãi ngắm nhìn từng bức họa một.

Chiến tranh gian khổ, bản năng của người làm mẹ, tính cao cả của mọi người đều được khắc họa trong những bức vẽ đen trắng.

Xem triển lãm xong, Phác Ngọc đang chuẩn bị đi ăn sáng, bỗng bị người nào đó gọi lại.

"Chu Phác Ngọc?"

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình  chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

 

Phác Ngọc xoay người thấy một chàng trai tuổi trẻ, trên mặt cô hiện vẻ nghi hoặc, cậu ta tự giới thiệu bản thân: "Tớ là Lâm Giác, chúng ta học cùng một chuyên ngành."

Chu Phác Ngọc hơi gật đầu, chuyên ngành thiết kế có hơn trăm người, số người cô quen biết rất ít.

"Ban nãy tớ thấy cậu trong hội trường, không nghĩ tới trùng hợp như vậy."

Chu Phác Ngọc gật đầu, đi cùng cậu ta vào thang máy. Uyển chuyển từ chối lời mời ăn sáng cùng Lâm Giác, vừa ngồi lên xe Chu Phác Ngọc liền nhận được điện thoại của mẹ cô.

"Phác Ngọc, đã lâu rồi con không tới thăm mẹ."

"Sắp tốt nghiệp, gần đây con hơi bận."

"Con có tính toán gì không?" Tống Từ còn nói thêm: "Ngày mai con về Đông Sơn đi, một nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Chu Phác Ngọc vứt điện thoại sang ghế lái phụ, cô không có bất cứ lý do nào cũng không thể từ chối Tống Từ, nhờ có bà, nếu không phải có bà, cô sẽ không có khả năng vào thời điểm tốt nghiệp lẽ ra phải sứt đầu mẻ trán lại rảnh rỗi tới ngắm tranh triển lãm thế này.

Buổi tối, Trần Cừu An phát hiện Phác Ngọc rất nhiệt tình, Phác Ngọc ngồi trên người anh vận động lên xuống, Trần Cừu An ngậm vú cô, cắn mút trong miệng, một lát sau, Phác Ngọc ôm anh thở dốc.

"Hôm nay sao vậy, không vui à?" Trần Cừu An hiểu cô.

Chu Phác Ngọc hôn môi anh: "Không phải, mai em phải trở về Đông Sơn."

Trần Cừu An cười: "Thế nào, không nỡ bỏ lại anh?"

"Ai không nỡ bỏ anh chứ."

Nói thì nói vậy, Phác Ngọc lại vùi sâu vào ngực anh, hít ngửi mùi hương trên người anh, từ từ đi vào giấc ngủ.

Lái xe rời khỏi Đài Bắc, tiến vào đường cao tốc, chuyển sang đường quốc lộ, lên tuyến đường đến Đông Sơn. Thời dân quốc, người nước ngoài xây một loạt căn biệt thự ở vùng Đông Sơn, cây cối xanh um tùm che khuất nhiều tòa biệt thự, trăm năm sau vẫn đứng sừng sững như cũ.

Xe chạy đến đường quốc lộ số 8 giữa ngọn núi phía Nam Đông Sơn, Tống Từ đang ăn điểm tâm sáng ngoài ban công trên lầu hai, Chu Phác Ngọc vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng nói cười của Tống Từ.

"Phác Ngọc, đi đường thuận lợi chứ?" Tống Từ bắt chuyện bảo cô ngồi xuống, rót cho cô một tách trà.

Chu Phác Ngọc gật đầu, Trần Du ngồi đối diện cô, hai người liếc nhìn nhau ngay sau đó chuyển tầm mắt. Cô ngồi một lát liền kiếm cớ vào vườn hoa.

Nước suối dẫn qua vườn hoa, đang mùa hoa giấy nở, cô ngồi trên ghế mây, bỗng nhiên có một con mèo nhảy lên ghế dựa, cô vuốt ve đầu nó, con mèo này rất biết hưởng thụ, xoay người, ý bảo cô sờ sờ bụng, Chu Phác Ngọc cười nhìn nó rên khe khẽ, chợt nghe thấy tiếng tách tách.

Cô ngẩng đầu, thấy người tới liền mỉm cười: "Em đến đây khi nào thế."

Trần Nguyệt cầm camera qua đó: "Em đến từ sáng sớm, thừa dịp hôm nay đẹp trời chụp vài tấm ảnh."

Trần Nguyệt là cháu gái Trần Uyên, tuổi Phác Ngọc và cô ấy xấp xỉ nhau, khá thân.

"Thím chăm sóc vườn hoa này không tồi." Trần Nguyệt ngắt một bông hoa giấy.

"Đều là công lao của người làm vườn." Chu Phác Ngọc không chút khách sáo bác bỏ mẹ cô.

Bữa trưa có xương heo hầm bông gòn cách thủy (1) là món Phác Ngọc thích ăn nhất, cô ăn cơm lúc nào cũng thong dong chậm rãi, lúc mọi người đặt bát xuống cô cũng đặt bát xuống theo. Cha con Trần Uyên, Trần Cẩn vào thư phòng bàn chuyện, còn Tống Từ mời cô đi leo núi.

Tống Từ đi phía trước, Phác Ngọc đi theo sau bà, Đông Sơn nhiều cây tùng bách, tháng tư âm lịch hoa thơm cỏ lạ, còn cây tùng bách trên núi vừa mới thay mầm.

"Phác Ngọc, con trai của một người bạn của mẹ."

Tống Từ nói còn chưa dứt lời Phác Ngọc đã cắt ngang lời bà: "Mẹ, con có bạn trai rồi."

"Trần Cừu An?" Tống Từ tiếp lời: "Phác Ngọc, con đã trưởng thành, nên có quyết định cho chính mình."

"Con biết, con với Trần Cừu An rất tốt."

Tống Từ lắc đầu: "Dù có tốt thì sao chứ, cậu ta có thể cưới con không? Gia đình của cậu ta như vậy."

Những lời phía sau, bà không nói Phác Ngọc cũng biết. Chu Phác Ngọc không nói chuyện nữa, không phải cô không rõ nhưng người đang yêu luôn muốn giữ lại chút hi vọng đi.

Buổi chiều, lúc Chu Phác Ngọc và Trần Nguyệt cùng quay về Đài Bắc, chỉ mất 40 phút để về đến nội thành, Chu Phác Ngọc đưa Trần Nguyệt về nhà trước.

Trần Nguyệt nói: "Gần đây chị với Trần Cừu An thế nào rồi?"

Phác Ngọc dở khóc dở cười: "Sao ai thấy chị cũng hỏi chị với anh ấy thế nào, không phải vẫn vậy sao."

Trần Nguyệt cười: "Có lẽ là không ai tin đi, chắc chị cũng nghe nói trước kia Trần Cừu An là một người như nào, chị và anh ấy ở bên nhau không khiến mọi người bất ngờ, ngoài dự đoán của mọi người chính là hai người có thể ở bên nhau lâu đến vậy!"

Phác Ngọc nói: "Chị cũng không biết phải nói sao, chuyện tình cảm không thể nói trước được, nói không chừng ngày mai bọn chị liền chia tay ấy chứ."

"Đừng, đừng, đừng, Trần Cừu An yêu nghiệt lắm, chị phải giữ thật chặt, đừng để anh ấy làm hại nhân gian."

Chu Phác Ngọc cười ra tiếng, Trần Nguyệt nhìn cô nói: "Em vẫn nhớ dáng vẻ lúc mới quen chị, mái tóc xoăn gợn sóng, mặc váy rất xinh đẹp nhưng không thích nói chuyện."

Phác Ngọc trầm mặc một lúc lâu, cuộn một lọn tóc thẳng nói: "Hiện tại cũng rất tốt."

Đưa Trần Nguyệt về, cô lái xe về biệt thự Tây Sơn, tất nhiên Trần Cừu An không có ở nhà, cô đi vào vườn ngắm cá vàng của cô, trong hồ trồng một khóm hoa sen, bây giờ đã mọc thành mấy cái lá, Phác Ngọc nhìn cá vàng bỗng nhiên bơi đến, đáy lòng cũng từ từ bình ổn lại.