Tình cảm độc nhất

Tình cảm độc nhất

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Chương 45 : Xin chào thiếu phu nhân

 “Tử Xuyến ra ngoài chơi cùng Đàm Thiên Thiên, không có điện thoại di động. Nếu như anh có việc gấp, tôi có thể đưa số của Đàm Thiên Thiên cho anh.” Cố Khinh Châu xem nhẹ ánh mắt không chút che giấu của Lệ Thanh Bắc, không nhanh không chậm nói.

“Không cần, điện thoại của cô nhóc họ Đàm tôi cũng có, hơn nữa cũng không có việc gấp gì, tôi đi ngang qua thuân tiện tới thăm một chút thôi.” Lệ Thanh Bắc ngừng nói, rồi lại tiếp tục: “Cậu đã gặp anh cả của tôi?”

Cố Khinh Châu gật đầu: “Có may mắn được gặp một lần.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  rồi bạn sẽ biết vì sao khi cháy xăng thì không nên dập lửa bằng nước, hay không nên lên tiếng, xen vào chuyện của người ta dù bản thân có ý tốt muốn giúp đỡ,….Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Vậy cậu phải biết, đối với người chồng tương lai của Tử Xuyến, anh em chúng tôi đều xét duyệt rất nghiêm khắc.”

Cố Khinh Châu cười khổ, Lệ Tử Xuyến luôn tốt khoe xấu che đối với anh, anh đã sớm phát hiện, chỉ là sợ cô suy nghĩ lung tung sẽ tạo ra áp lực, cho nên mới giả vờ như không biết rõ tình hình.

“Tôi biết, hẳn là tôi không phải người đứng thứ nhất trong lòng các anh.”

“Chúng tôi thích người nào không quan trọng, quan trọng là Tử Xuyến đã lựa chọn cậu, thậm chí vì cậu mà dám cãi lại anh cả - người mà em ấy sợ nhất.” Lệ Thanh Bắc cười một tiếng.

Cố Khinh Châu hơi ngẩn người.

“Yên tâm, tôi cũng không phải đến để công khai xử lý tội của cậu. Chẳng qua tôi phải cảnh cáo cậu một câu. Cho dù Tử Xuyến yêu cậu rất nhiều, nhưng nếu không được sự cho phép của người nhà chúng tôi, tốt nhất là cậu... Ừm, đừng cùng nó làm chuyện gì quá giới hạn.”

Rõ ràng Cố Khinh Châu vẫn chưa tỉnh táo lại, chờ một lúc sau, cuối cùng anh mới hiểu rõ trong lời nói của Lệ Thanh Bắc còn có một ý nghĩa khác.

Vì vậy, ngoại trừ trước mặt Lệ Tử Xuyến thì hiếm thấy khi nào thấy Cố Khinh Châu đỏ mặt trước người thứ hai.

“Các anh yên tâm, chúng tôi... Còn chưa có...” Anh không biết nên nói thế nào.

Ngược lại Lệ Thanh Bắc vì biểu cảm của Cố Khinh Châu mà có chút ấn tượng tốt với anh.

“A, Bắc Bắc?”

Phía sau xuất hiện một giọng nói phá vỡ bầu không khí quỷ dị giữa hai người đàn ông.

Lệ Tử Xuyến cũng phát hiện Cố Khinh Châu có chỗ không đúng, nhưng không biết là anh đang xấu hổ, còn tưởng rằng Bắc Bắc bắt nạt anh.

Lập tức, Lệ Tử Xuyến đứng giữa hai người, đề phòng ngăn trước mặt Cố Khinh Châu, dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Lệ Thanh Bắc.

“Anh tới làm gì?”

Mặt Lệ Thanh Bắc tối sầm: “Đây chính là thái độ khi em gặp anh ba sao?”

Lệ Tử Xuyến nghẹn lời, cô cũng là lo lắng Lệ Thanh Bắc sẽ nói những lời khó nghe với Cố Khinh Châu, nhưng lại không để ý rằng anh ba của cô hoàn toàn không phải người như thế. Nếu như Lệ Thanh Bắc không thích người nào, thì đều làm vẻ mặt khiến người khác khó chịu...

“Mời anh trai em vào nhà đi.” Cố Khinh Châu hóa giải ngượng ngùng cho cô đúng lúc.

Lệ Tử Xuyến vội vàng theo lối thoát: “Bắc Bắc anh ăn cơm chưa?”

Lệ Thanh Bắc cảm thấy vẫn rất tức giận, muốn từ chối, nhưng thân thể còn phản ứng nhanh hơn so với đại não, vừa liên tưởng đến tài nấu nướng của Lệ Tử Xuyến, dạ dày lập tức truyền đạt tín hiệu cho đại não - anh đói bụng.

“Vẫn chưa.” Anh trả lời.

“Vậy thì vào đi, để anh thưởng thức tài nghệ của bậc thầy!”

Cũng không phải lần đầu tiên Lệ Thanh Bắc đi vào ký túc xá của cô, vừa vào cửa liền bị phòng khách bừa bộn khiến cho lông mày nhíu lại.

Cô vội nói: “Sắp phải kiểm tra nên mới bừa bộn một chút.”

Cố Khinh Châu ở bên cạnh lại không lật tẩy cô, coi như chưa tới kỳ kiểm tra thì nhà của cô cũng rất ít khi sạch sẽ.

“Em cứ thu dọn trước đi, để anh làm cơm.” Cố Khinh Châu đề nghị.

“A.” Cố Khinh Châu thường xuyên nấu cơm, Lệ Tử Xuyến tập mãi cũng thành thói quen rồi.

Chờ Cố Khinh Châu mang những nguyên liệu vừa mua từ siêu thị vào phòng bếp, Lệ Thanh Bắc lập tức kéo Lệ Tử Xuyến đang thu dọn sách vở lên, cô nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Vẫn nên để em nấu cơm đi, phòng khách... Tạm thời anh vẫn có thể chịu được.”

Lệ Tử Xuyến nhìn chằm chằm Lệ Thanh Bắc trong chốc lát, bật cười: “Không yên lòng với tay nghề của bạn học Cố?”

Lệ Thanh Bắc im lặng thay cho câu trả lời.

Lệ Tử Xuyến càng cười lớn hơn: “Yên tâm đi, chờ lúc nữa nhất định sẽ khiến anh giật mình, nếm qua một lần thì sẽ muốn nếm lần thứ hai.”

Đối với việc Cố Khinh Châu biết nấu cơm, Lệ Thanh Bắc vẫn có chút coi thường, ít ra, chắc chắn tay nghề của cậu ta sẽ không tốt như của em gái anh.

Hơn hai mươi phút sau, Cố Khinh Châu mở cửa phòng bếp ra, mùi thơm của đồ ăn nhất thời bay vào phòng khách.

“Không biết anh tới cho nên mua hơi ít đồ, chỉ có thể làm như thế này.” Cố Khinh Châu vẫn nói đâu ra đấy.

Lệ Tử Xuyến trực tiếp kéo Cố Khinh Châu ngồi xuống ghế: “Bắc Bắc đến ăn chực, cũng không cần chúng ta mở tiệc chiêu đãi. Hơn nữa những thứ này... Đủ để anh ấy nhớ hương vị đến mấy ngày.”

Lệ Tử Xuyến nói không chút khoa trương, cô tự xưng là đầu bếp thượng đẳng, nhưng khi đối mặt với bàn tay hóa mục nát thành thần kỳ của Cố Khinh Châu, cô cũng phải chịu thua.

Lệ Thanh Bắc không thèm để ý lời trêu chọc của em gái, rất thẳng thắn xới cơm cho mình, không mảy may coi mình là người ngoài.

Bởi vì Lệ Tử Xuyến đã ăn rồi, nên chỉ nhận lấy một bát cơm trắng từ tay Cố Khinh Châu, nhưng đối mặt với một bàn mỹ thực thì vẫn không thể nhịn được mà thèm nhỏ dãi, chính cô cũng chủ động cầm bát đũa lên chuẩn bị ăn cơm.

Lệ Thanh Bắc gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng trước, không sai, người nhà họ Lệ đều là động vật ăn thịt.

Theo sát sau đó, con mắt xinh đẹp của người đàn ông chậm rãi mở lớn, đôi đồng tử tối đen hiện lên thần thái khác thường.

Lệ Tử Xuyến hiểu rất rõ anh trai, đắc ý nói: “Em không khoa trương chứ?”

Lệ Thanh Bắc cảm thấy thất lễ, lập tức thu lại biểu lộ dư thừa, hừ một tiếng, chuyên chú thưởng thức mỹ thực.

Lệ Tử Xuyến còn đang định nhạo báng anh vài câu, lúc này, Cố Khinh Châu gắp món tôm đã bóc vỏ cô thích ăn nhất bỏ vào trong bát của cô, nói, “Ăn không nói, ngủ không nói.”

Hừ, không để cô ra vẻ một tí!

Chẳng qua Lệ Tử Xuyến vẫn nghe theo lời khuyên, nhất là lời khuyên của Cố Khinh Châu.

Thấy vậy, Lệ Thanh Bắc không nói một lời, nhưng lại thay đổi cách nhìn đối với người đàn ông có thể tùy tiện làm em gái của anh chịu khuất phục.

Cuối tuần Lệ Tử Xuyến trở về nhà, cái miệng rộng của Lệ Thanh Bắc đã nói hết chuyện của Cố Khinh Châu với người nhà, cha mẹ cũng có hứng thú muốn gặp anh, chẳng qua anh cả vẫn như cũ, khiến người ta không mò ra rốt cuộc thái độ của anh là gì.

“Tiểu thư, hình như đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta.” Tài xe của nhà họ Lệ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.

Lệ Tử Xuyến lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn về sau, quả nhiên có một chiếc Bentley cứ theo sau bọn họ.

Cô im lặng, suy nghĩ một chút liền biết người kia là ai.

“Chúc Lưu, chú dừng ở cửa siêu thị trước mặt hộ cháu.”

Sau khi xe của bọn họ dừng lại, xe Bentley cũng ngừng.

Đầu tiên Lệ Tử Xuyến xuống xe, nhìn thân hình béo tròn quen thuộc đi từ trên xe Bentley xuống.

“Cô nhóc, ánh mắt không tệ nha, biết là bác.” Cố Liêm nói.

“Thưa bác, thật ra thì khi theo dõi người khác, bác nên đổi chiếc xe ít có cảm giác tồn tại hơn.”

Tài xế không biết thân phận của đối phương, cẩn thận nói, “Tiểu thư, có muốn tôi thông báo với ngài Lệ không.”

“Không cần, chúng tôi có quen nhau. Chú Lưu, chú cứ vào xe chờ tôi.”

Tài xế do dự một chút, nhưng nhìn tình hình, cửa siêu thị đông người như vậy, mong rằng đối phương cũng không làm gì được.

Chờ tài xế lên xe, Lệ Tử Xuyến mới hỏi: “Bác theo cháu một đường tới đây, có phải có chuyện muốn nói với cháu không? Không phải lại là nói những lời nhàm chán như rời bỏ con trai bác chứ?”

Trừ phi xé một tấm chi phiếu, nếu không cô sẽ không thỏa hiệp! Cô vậy mà rất có nhân cách đấy!

Cố Liêm ấp úng, pha trò nói, “Sao bác lại có thể như vậy được, thực ra bác chỉ là đến củng cố chút tình cảm với con dâu tương lai thôi mà!”

Sao ông lại dám nói như vậy? Trước đó ông hay gọi điện thoại cho Cố Khinh Châu, làm phiền anh, mười cuộc thì có thể anh sẽ nghe một cuộc. Nhưng kể từ sau ngày đó, không những Cố Khinh Châu không thèm nghe điện thoại, thậm chí còn tắt máy, khiến ông không thể gọi được.

Đương nhiên Lệ Tử Xuyến không tin ông, chắc chắn là hôm đó bị Cố Khinh Châu làm cho kinh ngạc, chạy tới kéo cô rời đi.

“Vậy bác và con dâu củng cố tình cảm, con trai bác có biết không?” Cô ung dung hỏi.

Thế là, Cố Liêm nghẹn lời, mặt đỏ lên.

Lệ Tử Xuyến thừa nhận cô rất ác, thích nhìn người khác bị cô ép đến mức không có đường lùi, nhưng đối phương lại là cha của Cố Khinh Châu, cô cũng hiểu được phải có chừng mực.

“Cháu muốn ăn kem ly.”

Bỗng nhiên, cô nói một câu như vậy.

Đầu tiên Cố Liêm sững sờ, rồi lại lập tức lớn tiếng: “Kem ly, được thôi!”

Cố Liêm ‘mời’ Lệ Tử Xuyến đến tham quan chỗ ở của ông, đến nơi, bên trong bên ngoài đều được khảm bằng vàng, hận không thể thông báo với tất cả mọi người rằng ‘Tôi là kẻ có tiền’.

Sau khi xuống xe, vòng qua suối phun nước hùng vĩ, đi vào cửa chính, bảo vệ lập tức ân cần mở cửa cho Lệ Tử Xuyến, cô vừa bước một chân vào trong liền nghe được một tiếng hô vang dội còn hơn cả tiếng chuông cảnh báo...

“Xin chào thiếu phu nhân.”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Đọc Truyện Ngôn Tình  dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình  chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Bất chợt bị giật mình, vốn bàn chân Lệ Tử Xuyến định bước vào lập tức thu lại, sợ sệt vỗ ngực một cái, con mắt trừng to nhìn hai hàng người xếp chỉnh tề bên trong, những người mặc áo đen đang cúi đầu.

“À, đang quay phim sao?” Cô hỏi Cố Liêm.

Cố Liêm không để ý tới cô, bàn tay mập mạp vung lên: “Lui hết đi!”

Sợ thật, cảm giác giống như lâm triều này là sao?