Tình cảm độc nhất
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.
Chương 44 : Lạnh lùng vô tình
Lệ Tử Xuyến nhìn anh ăn xong, cười hắc hắc: “Vừa rồi em liếm cái nĩa hết một lượt trước sau, có phải anh không chê không?”
Cố Khinh Châu: “...”
Bởi vì quá vội vàng ra ngoài tìm cô, đồ đạc của Cố Khinh Châu vẫn còn ở trong phòng học lớn.
Trước tiên anh đưa Lệ Tử Xuyến về ký túc xá, còn anh thì tự mình đến phòng học mang tài liệu giảng dạy về, sau khi vào nhà, chỉ thấy cô ngồi quỳ chân trên sàn nhà, trên bàn trà bày rất nhiều quảng cáo bất động sản.
Cố Khinh Châu cởi áo khoác xuống, đi tới, chuyện đầu tiên làm là lấy một cái gối tựa từ trên ghế sofa xuống, đưa cho cô: “Đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm.”
Cô “A” một tiếng, sau đó đưa thành quả hôm nay cho anh xem: “Anh nhìn nhà này có được không, giá cả rất hợp lý, vị trí cũng không tệ.”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Cố Khinh Châu nhận lấy quảng cáo, lại không để ý đến chuyện này, do dự trong chốc lát, buông quảng cáo xuống, hỏi cô: “Vừa nãy, ông ấy đã nói gì với em?”
Lệ Tử Xuyến sửng sốt một chút, một lát sau mới hiểu được: “Không nói gì cả.”
Quan hệ giữa hai cha con bọn họ vốn đã rất nghiêm trọng, cô cũng không muốn làm một người phụ nữ xấu xa châm ngòi ly gián ở giữa.
“Tóm lại ông ấy có nói cái gì em cũng đừng nghe. Chúng ta là chúng ta, không liên quan đến ông ấy.” Anh trình bày quan điểm của mình.
Lệ Tử Xuyến gật gật đầu, thận trọng ngắm Cố Khinh Châu vài lần, nhìn anh không tức giận mà còn rất bình tĩnh, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Tại sao cho tới bây giờ em chưa từng nghe thấy anh nhắc đến ông ấy?”
“Nếu như không phải lúc anh học năm nhất, ông ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sẽ không biết trên thế giới còn một người như vậy.” Anh học cô ngồi xuống sàn nhà: “Mấy năm này ông ấy đi tìm anh mấy lần, anh đều tránh không gặp. Không nghĩ tới lần này vậy mà ông ấy lại tìm đến em.”
“Ông ấy cùng mẹ anh ly hôn sao?”
“Không, là chưa từng kết hôn.” Nhìn Lệ Tử Xuyến có vẻ giật mình, Cố Khinh Châu cười khổ: “Cho nên, anh thà rằng cha anh bị bệnh chết, cũng không thích sự thật rằng anh và mẹ là bị ông ấy vứt bỏ.”
Cha và mẹ của Cố Khinh Châu là thanh mai trúc mã, người nhà hai người bọn họ cũng quen biết lẫn nhau, tình cảm hai đứa trẻ lại tốt, cho nên liền đính ước cho bọn họ. Chẳng qua cha của Cố Khinh Châu đã nghỉ học từ rất sớm, không có văn hóa, vì kiếm tiền mà đi rất nhiều đường tắt, về sau gây ra chuyện, sợ kẻ thù tìm đến cửa, một chữ cũng không để lại đã rời đi, đi một lần cũng là hai mươi mấy năm.
Ông vừa rời đi chưa đầy hai tháng, mẹ Cố Khinh Châu liền phát hiện mình mang thai, nhưng vẫn luôn nghĩ ông sẽ trở về, dù sao nhà cũng ở đây, ông có thể rời đi bao lâu?
Nhưng mãi cho đến khi mẹ của Cố Khinh Châu qua đời, cha của anh vẫn chưa từng xuất hiện.
Lệ Tử Xuyến từng nghe Cố Khinh Châu nói qua, thân thể của mẹ anh không tốt, một mình nuôi anh rất khó khăn.
Bây giờ đột nhiên cha anh xuất hiện, liền muốn nhận anh là con trai, đương nhiên Cố Khinh Châu sẽ không đồng ý.
Thậm chí người này lúc trước không hề có ý thức trách nhiệm, vứt bỏ mẹ anh, càng trở thành niềm khúc mắc của anh.
“Anh không trách ông ấy không nuôi lớn anh, dù sao trước đó ông ấy cũng không biết anh có tồn tại. Nhưng đối với mẹ anh, cho dù ông ấy có quyết định trở về hay không, đều nên nói rõ ràng với bà, mà không nên để bà chờ đợi nhiều năm không có mục đích như vậy, mãi cho đến lúc qua đời.”
Lúc này, đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm không còn cách nào bình tĩnh được, mà anh vẫn lý trí như thế. Không thông cảm đối với cha, cũng chỉ là bởi vì đau lòng cho mẹ anh đã phải chịu dày vò nhiều năm như vậy.
Mà cô, cũng đau lòng cho anh.
Lệ Tử Xuyến ôm lấy cánh tay anh, gối đầu trên vai anh.
“Anh có thể oán trách ông ấy, bởi vì anh cũng chịu nhiều khổ sở rồi.” Lệ Tử Xuyến nói: “Em cũng bắt đầu chán ghét người kia rồi đấy. Nếu như ông ấy có thể tìm tới bạn học Cố sớm một chút, như vậy bạn học Cố cũng sẽ không phải chịu cô độc, cũng không cần phải tự dựa vào chính mình nữa.”
Anh vươn tay, đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô trên vai mình, có chút lạnh buốt, nhưng lại khiến tim anh rất ấm.
“Không sao, hiện tại anh rất hạnh phúc.”
Cô ngẩng đầu lên: “Là bởi vì em sao?”
Cố Khinh Châu cụp mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong giây lát, anh liền bật cười: “Đúng, là bởi vì em.”
Nghe được đáp án của anh, cô rất hài lòng. Một lần nữa dính lên người anh, nói: “Em sẽ cố gắng để bạn học Cố hạnh phúc hơn!”
Cô sẽ cố gắng tìm lại những niềm vui mà trước kia anh bỏ lỡ.
Mắt thấy sắp phải kiểm tra, Lệ Tử Xuyến bắt đầu luyện tập các kỹ năng - nước đến chân mới nhảy.
Báo cáo thí nghiệm cùng luận văn, Lệ Tử Xuyến hoàn toàn không coi ra gì, ai bảo bạn trai của cô là giáo sư chứ! Coi như không giúp cô viết, nhưng hẳn là vẫn có thể giúp cô sửa chữa chứ nhỉ?
Chẳng qua trong kỳ kiểm tra thì liền ngoài tầm tay của Cố Khinh Châu, cũng không thể để anh sử dụng mỹ nam kế giúp cô trộm đáp án được.
Thế là, hai ngày cuối tuần liền biến thành khoảng thời gian khổ sở nhất của Lệ Tử Xuyến.
Trước kia còn có thể vui vẻ hẹn hò cùng người nào đó, nhưng từ khi biết được thời gian kiểm tra của cô, người nào đó liền biến thành mẹ kế đáng sợ, lúc nào có thời gian là liền mang cô đến thư viện gặm sách, thật sự là cực kỳ lạnh lùng vô tình.
Ngay từ đầu Lệ Tử Xuyến đã hạ quyết tâm phải kiên định, Cố Khinh Châu cũng tùy tiện tin tưởng cô, nhưng chưa được mấy ngày, thư viện liền biến thành phòng ngủ thứ hai của cô, so với lúc cô nằm trên giường ngủ còn nhanh hơn.
Cố Khinh Châu ngồi đối diện cô, anh đang sửa lại bài luận văn cho cô, một lúc lâu sau không nghe thấy âm thanh lật sách, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Sau đó, thất vọng.
Tại sao lại ngủ?
Lệ Tử Xuyến đang ngủ mơ màng liền cảm thấy trên đầu đau nhức, tay đang đặt dưới cằm lệch ra, suýt nữa là cái trán tiếp xúc thân mật với cái bàn.
Cố Khinh Châu cũng bị cô làm cho giật mình, hoàn toàn không nghĩ rằng cô sẽ ngủ ngon như vậy. Thế là lúc cô sắp đập vào mặt bàn, anh lập tức vươn nửa người lên mặt bàn, lấy tay đệm giữa cô và cái bàn.
Lệ Tử Xuyến dụi mắt, tỉnh táo hơn nửa, Cố Khinh Châu vừa tỏ vẻ hết cách vừa thu tay lại.
“Đọc đến đâu rồi?”
Lệ Tử Xuyến mờ mịt, cúi đầu, nhìn thấy sách mở ra, nhớ là bản thân đang ôn tập ở thư viện.
Nhìn Cố Khinh Châu cười khổ một cái: “Đã đọc rất nhiều.”
“Rất nhiều là bao nhiêu?”
Lệ Tử Xuyến thấy không qua loa được, buồn buồn đáp: “Một phần mười.”
Anh biết mà. Mấy ngày nay không biết Cố Khinh Châu đã hít bao nhiêu khí rồi, dạy cho đám học sinh kia cũng không tốn sức như khi dạy cho cô.
“Nắm chắc vào, buổi tối anh ra mấy cái đề cho em, xem em có thể nắm được bao nhiêu phần.”
“A? Từ bỏ! Oppa!” Lệ Tử Xuyến tỏ vẻ mệt nhọc, nếu như không phải Cố Khinh Châu ngồi đối diện cô, hiện tại cô nhất định sẽ lôi kéo cánh tay của anh: “Cuộc thi còn cách nửa tháng nữa, sớm như vậy đã kiểm tra, đến ngày đó em cũng quên thôi!”
“Vậy kế hoạch của em là lúc nào đọc xong quyển đó?”
“Kiểm tra trước một ngày...”
Cố Khinh Châu: “... Buổi tối tới ký túc xá của anh chuẩn bị kiểm tra!”
Lệ Tử Xuyến: “Oppa, em không yêu anh!”
“Tùy em. Nếu như không thể làm được hơn nửa, anh sẽ không xem luận văn cho em nữa.”
Lệt Tử Xuyến tối sầm mắt lại, dường như nhìn thấy giáo sư thi lại ngoắc tay với mình: “Bạn trai là giáo sư, có ai khổ hơn so với tôi không?”
Vì để cho Cố Khinh Châu giúp cô xem luận văn, Lệ Tử Xuyến miễn cưỡng lên tinh thần bắt đầu học thuộc lòng.
Nhưng trời không chiều lòng người, cô vừa mới chuẩn bị nỗ lực hăng hái liền nhận được điện thoại của Đàm Thiên Thiên, hẹn cô ra ngoài chơi, có trời mới biết cuộc gọi này tới thật kịp thời!
“Yes!” Cuối cùng cũng không cần đọc sách.
Nhất thời kích động, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cố Khinh Châu, Lệ Tử Xuyến lập tức làm ra bộ dạng đáng thương.
“Không phải em không muốn đọc sách, mà là bạn tốt Đàm Thiên Thiên, thật vất vả mới hẹn em một lần, cũng không thể vứt hết mặt mũi của người ta được.”
Cố Khinh Châu vẫn không nói lời nào, Lệ Tử Xuyến chẹp miệng: “Gần đây mỗi ngày nếu em không vùi trong phòng thí nghiệm thì cũng là đến thư viện, buồn đến mức sắp sinh bệnh rồi. Để em đi đi, bạn học Cố ~~”
“Được rồi, em đi đi. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Anh biết, cho dù có giữ cô lại, thì tâm tư của cô cũng đã sớm bay mất.
Thực ra để cô đọc sách không phải thật sự muốn cô có thành tích tốt, mà chính là không đồng ý với thói quen học tập của cô. Đọc sách trước đêm kiểm tra, không bằng lúc có thời gian thì đọc trước một chút.
“Bạn học Cố, anh là người tốt!”
Nhận được sự đồng ý của anh, lập tức tâm tình Lệ Tử Xuyến tốt lên, sâu ngủ cũng một đi không trở lại. Kiêng dè nơi này là thư viện, không có cách nào biểu đạt tâm tình kích động của mình, cô quyết định vẽ một bức tranh cho Cố Khinh Châu.
Lúc nhận lấy tờ giấy nhỏ cô đưa tới, nhìn cô lanh lợi rời đi, Cố Khinh Châu không thể nào hiểu được, đọc sách khiến cô khổ sở như vậy?
Mở tờ giấy nhỏ trong tay ra, một nụ hôn nhảy ra từ tờ giấy.
Nửa đường anh nhận được điện thoại của cô, cô và Đàm Thiên Thiên ở bên ngoài ăn cơm tối, điện thoại của cô hết pin, bảo anh có việc thì gọi cho Đàm Thiên Thiên. Cô không ở đây, Cố Khinh Châu chuẩn bị chút gì đó đơn giản để ăn. Anh ở thư viện giết thời gian mới nhớ tới mình còn chưa mua thức ăn, vì vậy lại tới siêu thị dưới lầu mua ít đồ.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Đi đến tầng ký túc xá của cô, chợt thấy một thân hình quen thuộc ở trước cửa.
Người kia cũng nghe thấy tiếng bước chân của anh, lúc này cũng quay đầu lại, lúc ánh mắt đối diện với Cố Khinh Châu thì liền hiện lên một tia kinh ngạc.
“Xin chào.” Cố Khinh Châu liếc mắt nhìn người đàn ông đứng phía sau cửa phòng đóng chặt: “Tìm Tử Xuyến sao?”
“Ừm, tôi gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, em ấy không ở nhà sao?”
Lệ Thanh Bắc vừa nói vừa dùng ánh mắt dò xét Cố Khinh Châu. Lần trước gặp anh, cũng không phải là dưới tia sáng rõ ràng như thế này.
Giống như anh cả nói, nếu như chỉ đơn thuần là ngoại hình thì Cố Khinh Châu chính là người đàn ông khiến người khác không thể chê trách, hơn nữa... Ngược lại còn có điểm giống đàn ông trong nhà họ Lệ.