Tình cảm độc nhất
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.
Chương 39 : Cậu ta không thích hợp với em.
Lúc 5 giờ chuông reo, điện thoại di động rung một cái, lúc Lệ Tử Xuyến nhìn thấy tin nhắn của Cố Khinh Châu thì liền nhảy dựng khỏi ghế sofa, vừa chạy ra ngoài vừa hô to: “Dì Hồng, dì xuống trông Đường Đường, cháu ra đón người.”
Sau khi ra khỏi cửa, Lệ Tử Xuyến liền nhìn thấy xe của Cố Khinh Châu.
Cốp sau mở ra, cô đi lên trước, vừa đúng lúc thấy Cố Khinh Châu đang mở cốp sau, mặc đồ Tây giày da, cực kỳ có phong thái!
Lệ Tử Xuyến nhảy lên trên người anh: “Rất đẹp trai rất đẹp trai! Bạn học Cố, em bị sự đẹp trai của anh làm hít thở không thông rồi!”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Trên mặt Cố Khinh Châu xuất hiện vẻ mất tự nhiên, nếu là lúc bình thường, nghe cô không ngớt lời khen ngợi anh thì anh đã sớm vui vẻ, nhưng bây giờ lại không phải thời cơ tốt để liếc mắt đưa tình với anh.
Kéo Lệ Tử Xuyến đang ở trên người xuống, còn sửa sang lại âu phục, sợ bị cô đè sẽ có nếp nhăn.
Nhìn những hành động cẩn thận từng li từng tí của anh, Lệ Tử Xuyến vừa muốn cười lại cảm thấy thật ấm áp, không cho ôm, nhưng nắm tay thì vẫn có thể chứ?
Cô chủ động nắm tay trái của anh, phát hiện nhiệt độ của anh rất thấp.
“Không cần lo lắng, anh em cũng sẽ không ăn thịt người!”
Nhiều lắm là bày ra vẻ mặt tê liệt cho người khác nhìn, chẳng qua, nếu luận về điểm này, không chừng Cố Khinh Châu còn không thua anh cả của cô đâu!
Lệ Tử Xuyến nghĩ như vậy lại bật cười, Cố Khinh Châu kỳ quái nhìn về phía cô, cô vội vàng lắc đầu biểu thị không có gì.
Lúc này, cô chú ý tới hộp quà đặt bên chân anh: “Anh mua cho anh trai em cái gì vậy?”
Cố Khinh Châu cúi đầu nhìn thoáng qua món quà mình vội vàng chuẩn bị, trên mặt hiện lên chút mất tự nhiên.
“Không biết anh cả em thích gì, cho nên liền nhờ cửa hàng tư vấn một chút, nhân viên phục vụ nói những thứ này rất thích hợp cho những người đàn ông ba mươi tuổi thành đạt.”
Nhìn những thứ kia đâu chỉ phù hợp với đàn ông ba mươi tuổi, đến những ông chú 50 tuổi cũng có thể dùng thuốc bổ cùng các sản phẩm chăm sóc, Lệ Tử Xuyến có chút buồn cười.
Người này thực sự quá thực tế, người ta nói cái gì thì là cái đó, lúc trước sao các cô lại cho rằng Cố Khinh Châu thần bí khó lường nhỉ, anh hoàn toàn chính là một tờ giấy trắng mà!
Cẩn thận đoán manh mối qua vẻ mặt của Lệ Tử Xuyến, Cố Khinh Châu bất an hỏi, “Có phải không nên mua hay không?”
Lệ Tử Xuyến lấy lại tinh thần, cho anh một nụ cười thật to: “Sao lại thế! Anh mua thì anh em sẽ rất vui vẻ. Chẳng qua nhất định tốn rất nhiều tiền?”
Cố Khinh Châu thở phào, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng.”
Quan trọng nhất chính là có thể được người nhà của cô công nhận.
Lệ Tử Xuyến đưa Cố Khinh Châu vào nhà, trong phòng khách, dì Hồng đang dỗ dành Tiểu Đường Đường chơi đồ chơi, có lẽ là Lệ Đông Duệ nghe được tiếng động nên cũng đi xuống lầu, lúc này đang ngồi trên ghế sofa, cầm tờ báo không nhúc nhích, không có một chút ý nghĩ muốn đi tới bắt chuyện.
Trong lòng Lệ Tử Xuyến có chút tức giận, nhưng trong thời kỳ mẫn cảm này, vẫn không nên tùy tiện trêu chọc anh cả cô, đành phải chủ động lên tiếng, “Anh, Khinh Châu tới thăm anh.”
Nghe thấy tiếng động, Lệ Đông Duệ mới chậm rãi bỏ tờ báo xuống, ánh mắt tinh nhuệ giống như súng bắn tỉa, rơi chính xác trên người Cố Khinh Châu.
Về ngoại hình, Cố Khinh Châu thật không thể bắt bẻ, hôm nay để tỏ lòng tôn trọng, anh còn cố ý mặc một thân âu phục màu xám đậm, phối hợp với áo sơ mi màu lam nhạt, trang phục hoàn toàn khác so với hôm đi gặp bạn bè của cô, thành thục hơn, cũng chững chạc hơn.
“Anh Lệ, chào buổi chiều.” Cố Khinh Châu mở miệng, cố gắng che lại ý lạnh thường ngày, giọng điệu khiêm tốn.
Lệ Đông Duệ vẫn trầm mặc, lúc môi nhếch lên, đường cong của cằm càng thêm không có tình người. Có lẽ là đã dò xét đủ rồi, anh mới từ trên ghế sofa đứng dậy, quần sợi đay màu xám tro nhạt vì ngồi lâu nên có một chút nếp nhăn, anh nhanh chân đi tới, khí thế toàn thân cũng đủ để chèn ép người khác.
“Sao cậu lại thích em ấy?”
Giống như lúc vừa rồi đối mặt với Lệ Tử Xuyến, người đàn ông này chưa hề biết cái gì gọi là chiến thuật quanh co.
Dứt lời, rõ ràng Cố Khinh Châu cũng sững sờ, bộ dạng lúc anh trở tay không kịp vô cùng đáng yêu.
Nhưng rất nhanh, Cố Khinh Châu liền khôi phục sự lạnh lùng, đầu tiên nhìn thoáng qua Lệ Tử Xuyến còn khẩn trương hơn so với anh, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi cũng hy vọng có thể biết đáp án, chỉ biết là nếu không phải cô ấy thì không thể.”
Ngụ ý là, anh đã đến trình độ nếu không phải cô thì không thể yêu ai?
Nói không cảm động là giả, lần đầu tiên Lệ Tử Xuyến phát hiện Cố Khinh Châu lại nói thuyết phục như vậy, hơn nữa, nghe còn rất cảm động.
“Được rồi, anh, chuẩn bị ăn cơm thôi, anh cũng đừng tra khảo anh ấy nữa!”
Lệ Đông Duệ chuyển ánh mắt lên người em gái, chỉ thấy bộ dạng của cô giống như gà mái che chở gà con, ánh mắt tràn đầy ý muốn bảo vệ. Dường như nếu anh có bất kỳ mưu đồ làm loạn nào đối với bạn trai của cô, cô sẽ lập tức cắn xé anh.
Trong lòng Lệ Đông Duệ không thể nói là có cảm xúc gì, cũng hơn 20 năm gần đây, lần đầu tiên cô kiên định bảo vệ một người như thế, chỉ là anh không thích cảm giác bị cô xem như kẻ địch.
Cuối cùng Lệ Đông Duệ vẫn không có hỏi tiếp, dặn dò dì Hồng đi làm cơm tối, chính anh thì trở về phòng sách trước.
Sau khi nhìn chằm chằm thân hình Lệ Đông Duệ biến mất ở cửa phòng, Lệ Tử Xuyến lập tức quay người, nhón chân hôn một cái lên gương mặt của Cố Khinh Châu.
“Bạn học Cố, tuy em rất thích anh nói như vậy, nhưng em càng thích anh nói với em hơn, mà không phải là nói cho anh cả của em.”
Cô cười híp mắt trêu chọc anh, cũng để làm anh bớt căng thẳng.
Mặt mày Cố Khinh Châu chậm rãi giãn ra, sau khi mỉm cười liền không quên hỏi cô: “Dường như anh cả em không thích nói chuyện.”
“Anh ấy là vậy đó, đừng để ý tới anh ấy.” Nói được một nửa, cô nhíu mày: “Còn nói anh em sao, anh cũng giống như vậy đó, thực ra tính khí của hai người rất hợp nhau, đều là một khuôn mặt tê liệt.”
Cố Khinh Châu cười cười, không để lại dấu vết nhìn ngắm bốn phía, không thấy có người khác ở đây mới vươn tay véo mặt cô: “Nói như em rất không công bằng cho anh, đã bao lâu anh chưa làm mặt lạnh cho em xem rồi?”
Lệ Tử Xuyến ngẫm lại cũng thấy đúng, gần đây, cô và Cố Khinh Châu ở chung càng ngày càng hòa hợp, anh cũng đang cố gắng thay đổi thói quen của chính mình. Trước đó không lâu Đàm Thiên Thiên còn xúc động phát biểu, nói vài ngày không nhìn thấy mặt lạnh của Cố Khinh Châu, thì liền ngủ không ngon giấc.
“Dù sao, không cho anh cười với người khác!” Cô bá đạo tuyên bố.
Cố Khinh Châu bất đắc dĩ: “Được.”
“Cũng không cho xấu hổ trước mặt người khác.”
Lúc tai anh đỏ lên, trông rất moe(*), cô cũng không muốn bị những cô gái khác nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của anh.
(*) moe: dễ thương, cute.
Lập tức, vẻ mặt của Cố Khinh Châu bất đắc dĩ: “Anh như thế... lúc nào.”
Bây giờ đang như thế đó. Lệ Tử Xuyến nhịn cười, nếu như không phải đang ở trong nhà, thì thật muốn đi tới véo mặt anh.
Dì Hồng làm cơm xong liền rời đi, trước khi đi còn cố ý nấu cháo cho Đường Đường.
Trong bữa cơm, Lệ Đông Duệ chỉ hỏi Cố Khinh Châu mấy vấn đề đơn giản, liền không nói thêm gì nữa, vốn Cố Khinh Châu cũng không phải là người hay nói, bình thường cũng là người khác hỏi anh thì anh mới mở miệng, lúc này đối mặt với Lệ Đông Duệ thì càng không thể tìm thấy cơ hội để nói chuyện.
Lệ Tử Xuyến chỉ có thể làm dầu bôi trơn giữa hai người, còn phải dỗ Đường Đường đang không chịu ăn cơm, quả thực là bận tối mày tối mặt.
Dưới bầu không khí quỷ dị, cuối cùng bữa cơm tối ngẫu nhiên này cũng kết thúc, Cố Khinh Châu ngồi thêm một lúc nữa, vừa đến tám giờ liền đứng dậy chào tạm biệt.
“Anh, em đưa anh ấy ra ngoài.”
Lệ Đông Duệ gật đầu.
Bên ngoài biệt thự, xe Cố Khinh Châu dừng ở cửa ra vào, anh dùng điều khiển từ xa mở khóa, chần chừ một chút liền xoay người.
“Có phải anh biểu hiện không được tốt hay không?”
Lệ Tử Xuyến lắc đầu: “Đâu có, rất tốt mà.”
“Thật sao?”
Cô trịnh trọng gật đầu: “Anh em rất thích những chàng trai ít nói, yên tâm đi.”
Cố Khinh Châu muốn cười, nhưng nụ cười lại quá mức gượng ép, Lệ Tử Xuyến nhìn mà đau lòng, tiến lên dùng hai tay ôm lấy anh: “Anh cũng chưa từng giết người phóng hỏa, cũng không phải phần tử cực đoan gì, không chỉ có nghề nghiệp ổn định, hơn nữa còn là người dưỡng dục những mầm non tương lai của tổ quốc, anh ấy không có lý do gì để phản đối cả! Hơn nữa, em thích anh, chỉ cần em thích là đủ rồi.”
Cố Khinh Châu cũng ôm lại cô, một lúc lâu sau, nói: “Câu nói trước đó, cũng không phải là nói cho anh em nghe. Tử Xuyến, cuộc sống của anh cũng không phải là không có em thì không thể, nhưng, em chính là tình yêu của anh.”
Trong lòng anh, Lệ Tử Xuyến nhắm mắt lại, cho dù như thế nào, có một câu nói này của anh, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Tiễn Cố Khinh Châu về, Lệ Tử Xuyến đứng tại chỗ một lúc mới vào nhà.
Lệ Đông Duệ đang ở cùng Đường Đường, lúc cô đi vào liền nhìn thấy anh đang cho Đường Đường uống sữa.
“Anh, để em.” Cô đi lên trước, lấy bình sữa trong tay Lệ Đông Duệ.
Lệ Đông Duệ lùi sang một bên, ánh mắt khiến cho không người nào có thể coi nhẹ.
“Cậu ta không thích hợp với em.”
Giống như Lệ Đông Duệ hiểu rõ cô, Lệ Tử Xuyến cũng hiểu rõ anh cả của mình.
Từ những cử chỉ và ánh mắt của anh lúc nãy có thể thấy được, anh không hài lòng với Cố Khinh Châu.
Đầu tiên Lệ Tử Xuyến vẫn cho Tiểu Đường Đường ăn no trước, không nhanh không chậm đặt bình sữa xuống, sau đó mới hỏi lại: “Vì sao?”
“Không nói về gia thế, chỉ nói về tính cách, các em đã không thích hợp rồi. Bây giờ các em còn đang trong giai đoạn cuồng nhiệt của tình yêu, còn chưa phát hiện được cái gì, nhưng chờ sau này sự cuồng nhiệt giảm xuống, em có thể chịu được ở bên cạnh một người nhàm chán buồn tẻ như vậy sao?”
======= Truyện Ngôn Tình hay ======Tuy nhiên dù vô tình hay chủ động thì bạn cũng sẽ nhận được những trải nghiệm thú vị khi đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Đó là do anh không hiểu rõ anh ấy, cho nên mới cảm thấy anh ấy buồn chán.” Cô phản bác.
Lệ Đông Duệ hừ một tiếng: “Anh không hiểu rõ cậu ta, nhưng anh hiểu rõ em. Lệ Tử Xuyến, trong cuộc sống của em chưa bao giờ xuất hiện nam sinh giống như cậu ta, cho nên em mới cảm thấy hứng thú, nhưng em phải biết, nắm tay cùng một người rất dễ dàng, nhưng điều thực sự khó khăn nhất chính là làm thế nào để tiếp tục cùng đi với nhau.”
“Em biết anh ấy không đủ vui tính, không đủ hài hước, nhưng anh ấy đủ thích em.” Lệ Tử Xuyến nhìn thẳng vào hai mắt của Lệ Đông Duệ: “Lúc em bị bệnh, anh ấy còn khẩn trương hơn so với bất kỳ người nào khác, em đói, anh ấy sẽ đích thân nấu cơm cho em ăn, em thèm cháo, cho dù sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ rời