Tình cảm độc nhất

Tình cảm độc nhất

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Chương 1 : Anh, anh, anh, anh.  . . . .

Lệ Tử Xuyến không ôm chí lớn, trung bình không cao không thấp hoàn thành bốn năm đại học, sau khi bàn bạc với người nhà, quyết định ở lại trường học đào tạo chuyên sâu. Năm thứ nhất của việc học to lớn xem như nhẹ nhõm, cũng may thầy giáo và cha cô có tình nghĩa lâu năm, liền mắt nhắm mắt mở đối với việc cô lừa gạt sống qua ngày.

Học kỳ hai vừa mới khai giảng, Lệ Tử Xuyến xin nghỉ phép bởi vì ăn phải hải sản không sạch, giày vò một tháng trên giường bệnh.

======= tiểu thuyết hay ======Trong quyển sách "Khổ vui của việc đọc sách", Dương Giang có viết:"Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình giống như đến thăm nhà người ưu tú nhất thế giới. Muốn đến thăm người thầy bạn ngưỡng mộ hoặc một học giả nổi tiếng mà không cần phải chào hỏi trước, cũng không sợ làm phiền họ.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Trong khoảng thời gian này cũng liên lạc nói chuyện với bạn tốt Thiên Thiên, biết cách đây không lâu mời được một người tinh anh về, trợ giúp bọn họ tham gia hạng mục mới.

Lúc ấy Lệ Tử Xuyến nghe nhiều nhất, là vị cao nhân này lợi hại như thế nào, mang đến thiết bị đầu như thế nào, ý tưởng thí nghiệp đổi mới như thế nào. . . . . . Nói tóm lại đều là những lời tốt đẹp, nghe đến cuối, Lệ Tử Xuyến cũng sinh ra hứng thú dày đặc với vị cao nhân này.

Thứ hai, Lệ Tử Xuyến trở lại trường học sau khi hồi phục, chuyện đầu tiên chính là đi báo cáo với thầy giáo.

Thầy của các cô đã hơn sáu mươi, hết sức có uy tín trong chuyên môn, có lẽ là bởi vì tiếp xúc nhiều người trẻ tuổi, khai hoá tư tưởng, làm cho quan hệ với học sinh càng vững chắc thêm. Hơn nữa còn có quan hệ với Lệ gia, cũng chăm sóc Lệ Tử Xuyến một chút.

Lệ Tử Xuyến gõ cửa phòng làm việc một cái, được cho phép mới đẩy cửa vào.

Sau khi vào cô phát hiện có một người con trai trẻ tuổi ngồi đối diện với thầy, đưa lưng về phía mình, mặc áo khoát màu đen, bờ vai vững chắc.

“Như thế nào, thân thể khoẻ mạnh hơn chưa? Sao con lại gầy như vậy? Vốn là không có mấy kí thịt, lần này sẽ bị gió thổi bay thật.” Tinh thần của lão Trương khoẻ mạnh, tinh quan trong mắt, cười nói, “Chỉ là, cái người này nghỉ ngơi nhưng có tiến bộ không ít, phải cố gắng bắt kịp nha.”

“Sao thầy vừa gặp mặt đã nói chuyện học tập vậy, không để cho con lấy hơi?” Cô quệt miệng một cái, giả vờ giận.

“Giọng điệu người này cũng đã thở hổn hển hơn một tháng, còn chưa thở nữa à?” Trương lão đầu bày ra bộ dạng ngạc nhiên, cũng học giọng điệu của cô.

Không biết xảy ra chuyện gì, Lệ Tử Xuyến vui mừng cầu xin trưởng bối, nếu không vị lão đầu ngay thẳng mấy chục năm này, cũng sẽ không chỉ đối tốt với một mình cô, còn chăm sóc cô.

“Tốt lắm, mấy ngày nay thầy vào phòng thí nghiệm, không theo kịp cái gì, thầy giới thiệu nhân vật lợi hại dẫn con đi.” Trương lão đầu gọi người con trai trước mặt, “Tiểu Cố, đây chính là người thầy nhắc tới với con, người duy nhất không an phận trong tay thầy, cuối tuần này thầy xuất ngoại họp hội nghiên cứu và thảo luận, em ấy giao cho con.”

Lệ Tử Xuyến không ngờ đến lúc này, Trương lão đầu còn phó thác mình mới đi ra ngoài, liền liếc mắt người con trai này.

“Không thành vấn đề, phó viện trưởng.” Một giây sau, người con trai mở miệng, giọng nói trầm thấp.

Nói xong, anh không chút hoang mang đẩy cái ghế sau lưng một cái, đứng lên.

Anh xoay người, diện mạo rõ ràng trước mắt cô, vẻ trẻ trung của thiếu niên tụt xuống, tăng thêm sự thành thục và chững chạc làm cho các cô gái động lòng. Thiếu mắt kính che, cặp mắt đen tối sáng ngời kia, ánh mắt kiên định, môi. . . . . .Vẫn là một màu hồng nhuận.

Lệ Tử Xuyến há to mồ, chỉ vào anh, “Anh, anh, anh, anh.  . . . . .”

Ngàn vạn lần không ngờ, vị cao nhân trong truyền thuyết, thầy giáo tinh anh trăm cay nghìn đắng mời từ nước ngoài về, lại là ——

Đối tượng đã từng hẹn hò với cô!

Cố Khinh Châu xuất hiện làm cho Lệ Tử Xuyến bị sock, tay chỉ anh run rấy, môt chữ cũng không nói ra được, chỉ nói một chữ ‘anh’.

“Anh cái gì, không phải nói bị viêm ruột thừa, chẳng lẽ bác sĩ chuẩn đoán sai, thật ra là Parkinson?” Giọng nói Trương lão đầu nhạo báng không chịu cô đơn vang lên.

Thầy cô còn có một tật xấu, rất thích cười giỡn vào lúc không thích hợp.

Lệ Tử Xuyến không thèm để ý, ánh mắt cô không có dời lực chú ý khỏi Cố Khinh Châu. Ba năm thôi, người này thay đổi quá lớn. Không phải bề ngoài, mà là tản ra khí thế tươi mát, đều mang chút. . . . . .Lạnh lùng không hợp đạo lí.

Anh nhìn lại, trầm mặc, môi mỏng cong lên như hình cung, con mắt hẹp dài không trộn lẫn bất kỳ tâm tình gì.

Nhất thời, trong lòng không biết tư vị gì, tuy nhiên sự xuất hiện của người kia với bữa hẹn ba năm trước có phần không minh bạch, nhưng cuối cùng cũng xem như là biết chứ? Về phần biểu hiện như bây giờ, giống như người xa lạ, cao cao thượng tại?                              

Địch không động, ta bất động. Lệ Tử Xuyến làm bộ giận dỗi không biết, cười tươi nói: “Sau này xin bạn học Cố giúp đỡ nhiều hơn.”

Cô không phát hiện cách gọi anh vẫn dừng lại ba năm trước, mà nếu chú ý ánh mắt Cố Khinh Châu nhìn cô lại sinh ra biến hoá rất nhỏ, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, được che giấu trong con mắt thâm thuý rất nhanh.

“Tốt lắm tốt lắm, thầy và Tiểu Cố còn có chuyện muốn nói, con muốn làm gì thì làm đi. Còn nữa, đừng quên mau báo cáo thí nghiệp, con còn thiếu sót nhiều.” Trương lão đầu là hung thần tin tức.

“Dạ.” Lệ Tử Xuyến trả lời.

Đợi cô rời đi, Cố Khinh Châu vẫn đứng tại chỗ, Trương lão đầu than thở, “Đứa nhỏ này cả ngày cười nói, kỹ năng chuyên nghiệp lộn xộn. Nhưng thật ra là tiểu cô nương thông minh, chính là không chịu học, không biết tốn bao nhiêu tâm sức của ta. A, nhanh ngồi, nhanh ngồi, ngẩn người cái gì?”

Cố Khinh Châu thu mắt lại, ngồi lại vị trí cũ, tiếp tục nghe Trương lão đầu nói, “Giao nó cho con, thầy yên tâm nhưng không yên lòng. Bàn về kỹ năng học thuật trong học viện, con là người đứng đầu, dẫn dắt mười người như cô cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng đứa bé kia rất tinh quái, chung sống trong thời gian dài, thầy thật sự sợ con bị nó làm hư.”

Tiếp theo, thời gian rất yên tĩnh. Trương lão đầu sớm quen với việc anh trầm mặc ít nói, cũng thấy rất ít chuyện làm cho Cố Khinh Châu xúc động.

Lúc lâu sau, anh mới trầm thấp lên tiếng: “Em có chừng mực.”

-

Sau khi học nghiên cứu sinh, Lệ Tử Xuyến và Đàm Thiên Thiên vẫn ở chung một kí túc xá. Bởi vì đoạn thời gian trước lúc kí túc xá túng thiếu chi phí, họ cũng nghiên cứu sinh giống nhau nên được sắp xếp cùng một kí túc xá. Làm hàng sớm với các thầy giáo cũng không được tự nhiên, nhưng là có lợi, nơi này trừ dì Quản phụ trách đổi bóng đèn và các thứ vụn vặt, còn lại thì mặc kệ, không có kiểm tra ngủ, càng không có cấm đi lại vào ban đêm.

Cũng vì vậy, Đàm Thiên Thiên thường xuyên ra ngoài kí túc xá với bạn trai. Bất quả biết hôm nay Lệ Tử Xuyến trở về, khó có được Đàm Thiên Thiên không ra ngoài, còn mua rất nhiều rau ở siêu thị về.

Lệ Tử Xuyến vừa vào cửa, liền bị Đàm Thiên Thiên nhiệt tình ôm: “Cục cưng, tớ rất nhớ cậu!”

Thật vất vả tránh thoát được Đàm Thiên Thiên, suýt nữa Lệ Tử Xuyến bị ngạt chết. Thấy sắc mặt cô không hồng như thường ngày, Đàm Thiên Thiên cuống cuồng hỏi, “Tớ nói này cục cưng, người này bệnh tụt bao nhiêu kí? Có thể yếu đuối như vậy.”

Lệ Tử Xuyến vừa mới chuẩn bị trả lời, Đàm Thiên Thiên lại gần, “Mau nói với tớ hải sản nhà nào, hiệu quả giảm cân rõ rệt như vậy?”

“Cậu định làm gì?”

“Giảm cân đó, một tháng này tới trường học tớ lên ba kí lô.” Siết chặt bụng nhỏ, Đàm Thiên Thiên vô cùng uể oải.

“Cậu chưa nghe nói sao? Con gái giảm cân thì vòng ngực sẽ giảm xuống trước, cậu chắc chắn muốn giảm?”

“Thật?” Ánh mắt không ý tốt của Đàm Thiên Thiên rơi xuống ngực cô, cười xấu xa, “Không trách được bên trên của cậu phân biệt rõ ràng với vùng đất bằng phẳng rồi.”

". . . . . ."

Đàm Thiên Thiên chủ động buông tha, tư thái đại tiểu thư đi mua thức ăn ở siêu thị không vì cái gì khác, chỉ bởi vì Lệ Tử Xuyến thèm ăn thức ăn ngon kia.

Hai người lặt rau ở phòng bếp, Lệ Tử Xuyến nghỉ đến chuyện vừa rồi, thốt lên hỏi, “Lúc gọi điện thoại sao cậu không nói cao nhân mới tới kia là Cố Khinh Châu.”

Làm hại cô đối mặt với anh ta trong giây lát, không có chút vui sướng khi gặp lại sau thời gian xa cách, ngược lại xém nữa bị hù chết.

“Người nào? Ai là Cố Khinh Châu?” Đàm Thiên Thiên trố mắt, xem ra còn kinh ngạc hơn Lệ Tử Xuyến.

“Gần đây cậu hay nhắc tới thầy Cố, là Cố Khinh Châu, cậu không biết?”

“Tớ không biết, thật hay giả?”

Cố Khinh Châu là nhân vật truyền kỳ trong trường học của cô, nghe nói lúc anh còn học năm nhất đại học, nắm trong tay mấy hạng mục kiếm cho trường học vài tỷ, còn đạt được nhiều giải thưởng lớn toàn quốc, cái này ở trường học của bọn cô xưa nay chưa từng có. Lúc ấy các thầy giáo trong trường còn lưu hành một câu nói —— ‘nếu các người có thể được một phần trăm thiên phú và cố gắng của đàn anh Cố Khinh Châu, ta tiết kiệm được biết bao nhiêu tâm tư.’

Dần dần, Cố Khinh Châu thành học sinh quảng cáo, làm bọn họ nhìn mà sợ.

Nhưng bởi vì phần lớn thời gian Cố Khinh Châu cống hiến cho phòng thí nghiệm, bạn học gặp qua anh ít lại càng ít, ngược lại giúp anh thêm thần bí khó lường.

Đàm Thiên Thiên tiêu hoá một lát, mới ngộ ra một chút, “Không trách được, ngày ấy anh ta tới, mấy vị viện sĩ thêm mấy người lãnh đạo, cố ý mướn căn phòng để đón tiếp anh, lúc ấy chúng tớ còn kỳ quái đến cuối cùng là ai, huy động nhân lực như vậy.”

“Các người cũng không hỏi anh ta tên gì?” Qủa thật Lệ Tử Xuyến im lặng.

“Ai dám hỏi?” Đàm Thiên Thiên liếc mắt xem thường, “Anh ta tới một tháng rồi, trao đổi với chúng ta lại học tập trước. Mỗi lần có dũng khí nói chuyện với anh ta, anh ta không phải không để ý đến chính là ừ một tiếng, mặt lạnh thiếu chút nữa đông chết người, chúng tớ cũng hoài nghi anh sống ở phòng thí nghiệm quá lâu, bị Formalin ngăm thành như vậy.”

Nghe vậy, Lệ Tử Xuyến phì cười một tiếng, nhịn không được.

“Cười cái rắm, chờ cậu thành người dưới quyền của anh ta hai ngày, xem cậu còn hả hê được không.” Đàm Thiên Thiên chợt nhớ tới cái gì, quỷ dị cười một tiếng, “Còn một chuyện, hai ngày đầu anh ta mới tới, hồn mấy cô bạn kế bên cũng bị anh ta hớp mất, cậu cũng biết nghiên cứu những cái kia, gặp phải trùm học tập lĩnh vực chuyên nghiệp mạnh mẽ như trâu bò, khỏi phải nói có bao nhiêu kích động. Hơn nữa thầy Cố vừa nhìn đã biết là miếng thịt tươi, dễ dàng gục ngã, vì vậy mấy con bò tự chạy tới tìm chết.”

Đối với tán gẫu, Lệ Tử Xuyến vẫn rất hứng thú, vội hỏi, “Sau đó thì sao?”

======= tiểu thuyết hay ====== ở Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình ra, bạn đã có thể "vào nhà". Dù đến đó thường xuyên cũng không sao, bất cứ lúc nào bạn muốn đến. Hay muốn rời đi cũng có thể không cần nói lời tạm biệt..."Đây là cách thu nhận kiến thức đơn giản nhưng sáng giá nhất!=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

 

“Các em gái chạy tới phòng thí nghiệm cả ngày, mang theo một đống vấn đề chuyên nghiệp, tới đoán chừng vừa bắt đầu anh ta còn chưa xem, đưa người ta viết công thức để trả lời, đừng nhắc tới trách nhiệm rồi. Không quá lâu liền ai không rõ? Ngày đó trước mặt nhiều người, anh trực tiếp hỏi người ta: ‘các người không có thầy sao? Hay là không có thầy nào chịu dạy các người? Nếu là như vậy, tôi có thể viết thư khiếu nại báo ông ta. ’ lời nói đúng đắn, hù đám tán trai chạy ra khỏi cửa, tụi ấy thảm vô cùng ha ha!”

Cảnh tượng đó, Lệ Tử Xuyến có thể tưởng tượng được. Người này, nói dễ nghe, chính là quá không phong tình rồi.

Ba năm trước đây chính là như vậy, không ngờ, ba năm sau anh cũng không thay đổi chút nào.

Ba năm trước đây, cô còn là sinh viên năm hai nhàn hạ. Lúc đó nhàm chán đánh cuộc với bạn, không ngờ lại nếm mùi bại trận.

Đàm Thiên rút ra một tờ giấy từ phía sau, cổ họng trong vắt, làm bộ thì thầm, “Mời đồng học cược thua viết thư tình phong tình dào dạt cảm động đến tâm can, dấu ngoặc, một ngàn chữ trả lời, dấu ngoặc xong, sau đó mang thư tình đưa cho hội trưởng hội học sinh Tiết Gia Dương, bây giờ gửi lời cho hỏi cho lễ phép.”

Tiết Gia Dương?

Có cần ác như vậy không. . . .