Tình cảm độc nhất

Tình cảm độc nhất

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình tình cảm độc nhất _Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.

Chương 2 : Sao cô dám ....?

Nói đến đồng học Tiết Gia Dương, trong trường học anh cũng là nhân vật làm mưa làm gió, nguyên nhân là anh ta vô cùng thích chơi bóng rổ, mà ngoại hình của anh lại càng giống như 《 Slamdunk 》Lý Đích Xích Mộc Cương Hiến, tự nhiên có lời khen ngợi của Đại Tinh Tinh. Nhưng Tiết Gia Dương là người thật thà, xem như có người gặp mặt gọi biệt hiệu của anh ta thì anh ta cũng không tức giận, có thể đây là vì cái gì, đầy người bụng xấu đổ nguyên nhân lên người Tiết Gia Dương thôi.

Nhận thức thua cuộc, Lệ Tử Xuyến rất là dứt khoát, “Được, buổi tối tớ viết liền.”

======= tiểu thuyết hay ======

‘Kể từ lần đầu tiên thấy cậu, cậu liền chiếm hết toàn bộ linh hồn của tớ. Nét mặt hàng mi của cậu, cùng với đôi môi đáng yêu của cậu, tất cả có liên quan đến cậu, giống như bộ phim tua chậm, chiếu ở trong đầu tớ. Thích cậu, giống như hô hấp, mỗi một lần không khí mới mẻ chảy vào, đều là tớ thích cậu nhiều hơn. . . . . .’

Lệ Tử Xuyến chưa từng viết thư tình, cho nên nhận được nhiệm vụ, lập tức bắt tay vào tìm thư tình trong bách khoa toàn thư, trái một câu phải một câu như thế nào, rốt cuộc làm cho cô đủ 1000 chữ.

Sao lúc đó vẫn không cảm giác được gì, bây giờ đọc thông suốt một lần, chỉ cảm thấy da gà nổi lên, kêu là buồn nôn!

Dùng màu hồng trang trí thư tình thật đẹp, trong ánh mắt vui mừng khôn xiết của bạn xấu Lệ Tử Xuyến mang thư tình đến phòng làm việc của hội học sinh, nhưng chờ mòn mỏi, cũng không thấy bóng dáng của Tiết Gia Dương.

Mà cả người cô đứng trước cửa phòng làm việc như tượng, đã hấp dẫn không ít cái nhìn chăm chú. Cuối cùng tính nhẫn nại của Lệ Tử Xuyến cũng bị mất đi, tuỳ ý bắt được một người đang chuẩn bị bước vào phòng nam sinh.

“Cậu là người của hội học sinh?” Cô hỏi.

Nam sinh kinh ngạc nhìn Lệ Tử Xuyến, ngay sau đó rủ mắt xuống, rơi vào vị trí Lệ Tử Xuyến nắm cổ tay mình, tai đỏ lên, “Đúng, học tỷ.”

Lệ Tử Xuyến vừa nghe cậu ta gọi mình, vui vẻ. Xem ra đối phương biết cô, hơn nữa còn là một người ngoan ngoãn nghe lời. Vì vậy nở một nụ cười thân ái dễ gần, đưa lá thư trên tay cho nam sinh.

“Học đệ thân ái, giúp tôi chuyển cái này cho hội trưởng của các cậu.”

Lệ Tử Xuyến mới cắt tóc hôm trước, một bên tóc dài để ra sau, một bên tuỳ ý xoã trước ngực. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm đầy hoa nhỏ ngang eo tinh tế, chân mang một đôi giày con nít. Tóc đen cùng với màu sắc của da thịt tạo ra sự đối lập, trên môi thoa son hoa anh đào màu hồng thắm. Khi cô cong mắt lên, lúc lông mi chớp loé, rất ít người khác phái có thể kháng cự.

Qủa nhiên, tiểu học đệ cũng bị nụ cười của Lệ Tử Xuyến làm cho ngây dại một chút, bình tĩnh lại thì đã sớm không tìm được cô.

Nắm thư tình còn toả ra mùi hương của người, học đệ buồn.

Giao cho hội trưởng? Vị hội trưởng kia?

Thành viên nội bộ của hội học sinh cũng biết, mặc dù Tiết Gia Dương mang danh tiếng hội trưởng hội học sinh, kì thực tồn tại trên danh nghĩa, công việc sáng tối lớn nhỏ của hội học sinh đều qua tay phó hội trưởng, bọn họ cũng âm thầm gọi phó hội trưởng là hội trưởng, nhưng cậu không biết việc nội bộ này Lệ Tử Xuyến rõ hay không.

Nhưng nghĩ lại, hội trưởng so sánh với phó hội trưởng, giống như người nhận được thư tình sẽ là phó hội trưởng. . . . . .

Vốn cho là chuyện này cứ qua đi như vậy, nhưng Lệ Tử Xuyến cũng không ngờ đến, chuyện này vẫn còn tiếp ở phía sau.

Ngày hôm sau, Lệ Tử Xuyến núp ở thư viện đọc sách, mắt thấy sẽ phải đến kì thi ngay lập tức, trọng điểm cô còn chưa vẽ ra. Đang hăng hái cầm bút màu, chợt có người vỗ nhẹ vai Lệ Tử Xuyến, cô quay đầu lại, thuận tay gạt gạt tóc cản trở.

“Tử Xuyến, bên ngoài có người tìm cậu.”

“Tìm tôi?” Lệ Tử Xuyến chỉ chỉ lỗ mũi của mình, chẳng lẽ là Thiên Thiên?

“Ừ, là đồng học Cố.” Đồng học báo tin vừa nói, vừa thâm ý nháy mắt với cô.

“Đồng học Cố?” Ai vậy?

Lệ Tử Xuyến để bài thi xuống, mê mang từ thư viện ra ngoài.

Giữa lúc mùa hè, đi ra từ thư viện có nhiệt độ ổn định là 26 độ, nháy mắt một luồng khí nóng đập vào mặt. Lệ Tử Xuyến rất sợ nóng, phàm là nhiệt độ bên ngoài cao một chút, sống lâu một chút, cô sẽ bị cảm nắng, tiếp theo đó sẽ là một loạt triệu chứng hoa mắt.

Kông có cách cách quá xa nơi có máy điều hoà, Lệ Tử Xuyến đứng trên bậc thang, lấm lét nhìn trái nhìn phải, tìm vị ‘Đồng học Cố’ không hề có ấn tượng kia.

Mà lúc này, dưới bóng cây Cố Khinh Châu cứ như một bức tranh, một thân quần đỏ trang phục nam sinh đứng ở chỗ cao, tay để trên trán che nắng. Ngược lại tóc cô bị chính cô làm cho rối loạn, vài sợi tóc phiêu đãng ở trên cần cổ trắng nõn tinh tế của cô, làm cho người ta mộng tưởng. Cửa kính sau lưng cô, ánh mắt trời ngưng tụ trên đỉnh đầu, tạo thành một vòng sáng khổng lồ, quanh thân cô cũng bị vây lấy một tầng thanh lệ, cũng nổi bật lên dáng người hết sức đáng yêu của cô.

Anh núp trong bóng tối, cẩn thận lại cẩn thận dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu rơi xuống trên mặt cô, không rơi sai một tí nào.

Rất nhanh, liền thấy mi cô nhẹ chau lại, trong mắt dâng lên mấy phần không kiên nhẫn, lúc này anh mới hơi mím môi, tiến vào bên trong phạm vi tầm mắt của cô.

Cảnh vật thay đổi, mặt mũi anh cũng từ từ rõ ràng. Nhìn người mới tới, Lệ Tử Xuyến chỉ cảm thấy quen thuộc, lại không nghĩ đã gặp qua anh ở đâu.

“Là anh tìm tôi sao?” Đối mặt với người xa lạ, từ trước đến giờ Lệ Tử Xuyến đều biểu hiện khéo léo, nụ cười thân thiện độ năm sao.

Cố Khinh Châu yên lặng nhìn cô một lát, sau đó móc ra một vật từ trong túi ——

Phong thư tình khiến Lệ Tử Xuyến nổi da gà, lại đang ở chỗ của anh ta! ! !

Nụ cười trên mặt không khỏi cứng ngắc.

Thư tình này căn bản hẳn là nên ở trong tay của Tiết Gia Dương, sao lại chạy đến chỗ anh ta chứ? Đúng rồi, bạn học vừa rồi nói anh là ai vậy, học trưởng Cố? Cố...

Bỗng dưng, Lệ Tử Xuyến mở to hai mắt. Tóc không quá dài, cô hơi kinh ngạc một chút, mấy sợi tóc nhỏ nhọn đâm vào lông mi, ngứa, cô lại vội vàng nháy mắt mấy cái mới giảm bớt cảm giác không thoải mái, nhưng không lâu sau cũng đủ để cô đoán được thân phận này rồi.

"Anh, anh là Cố Khinh Châu sao?"

Anh không chú ý đến cô nói cái gì, chỉ cảm thấy những động tác nhỏ của cô vừa rồi chọc cười anh. Nhưng cảm xúc truyền đến gương mặt rất chậm, đợi đến khi khóe miệng thoáng hiện nụ cười yếu ớt thì anh nghĩ anh vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.

Vì thế, anh nghiêm mặt gật đầu.

Phối hợp với hành động của anh, trong lòng Lệ Tử Xuyến kêu gào, thư tình đưa sai chỗ không đến chỗ người nào khác, sao lại đến tay anh ta chứ?

Anh ta đúng là Cố Khinh Châu ~

Thành tích học tập tiếng tăm lừng lẫy trong trường học, các kỳ kiểm tra, dòng dõi gia đình không thuộc về nhân loại Cố Khinh Châu!

Trong mắt giáo viên và học sinh trong trường học, Cố Khinh Châu là nhân vật truyền kỳ, là thần thánh không thể xâm phạm!

Nhưng bây giờ cô lại sử dụng thư tình "xâm phạm" anh...

Bởi vì chuyên ngành khác nhau, những hiểu biết của Lệ Tử Xuyến với anh đều là những lời đồn đãi. Mảy may hai người xuất hiện cùng một lúc, đột nhiên nhận được thư tình của đối phương, anh có thể cho rằng cô biến thái hay không?

Lệ Tử Xuyến vừa mới chuẩn bị giải thích sự việc đen lần này, lúc này Cố Khinh Châu lại nhẹ nhàng nâng tay lên, đưa thư tình đã nhiều nếp nhăn đến trước mặt cô.

"Trong đây viết cô thầm mến tôi. Vậy, muốn hẹn hò không?"

Trong lòng Lệ Tử Xuyến run run.

Kỳ thật lời đồn về Cố Khinh Châu trong trường học không chỉ về mặt học tập, còn có thân phận thập phần kì bí của anh.

Nghe nói, Cố Khinh Châu có người cha hiểm độc, tay trái mỹ nhân, tay phải dao pha, vàng trên cổ ước chừng khoảng hai kí.

Nghe nói, hoạt động giải trí cha anh thích nhất là chặt người, xem ai không vừa mắt liền xét nhà "thăm hỏi" gia đình người ta.

Tuy nhiên không biết lời đồn có thể tin cậy được không, nhưng chung quy lời đồn sẽ không vô căn cứ, khẳng định cũng có chút thật.

Ánh mắt Lạc Tử Xuyến không khỏi rơi xuống tay anh, tàn nhẫn nắm lá thư tình của cô, hình như bên tai vang lên tiếng mài dao.

Có cha như thế nào, liền có con như vậy, vị Thái tử gia này nếu biết cô đưa thư tình sai người, có thể thẹn quá hóa giận chặt cô thành thịt vụn không?

Xem ra, vẫn không thể mạo hiểm.

Vì thế, cô dằn lòng, cắn răng một cái, vừa nhắm mắt: "Ước hẹn!"

-

-

Lệ Tử Xuyến không biết bọn họ dạnh này có tính là ước hẹn không, nếu coi là có, ngày đó, nhất định không có nữ chính nào trên đời bi thống bằng cô rồi.

Cố Khinh Châu căn bản không chú ý cô, hình như cũng không quá hiểu được thương hoa tiếc ngọc, một người bước nhanh về phía trước. Anh cao lớn như ngựa, chân cũng thon dài, cự ly một bước tương đương với hai bước của cô, hơn nữa bước chân cũng thật nhanh, Lệ Tử Xuyến chỉ thiếu chút nữa là chạy theo anh rồi.

======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Đây cuối cùng là ước hẹn, hay là chạy trối chết? Cô nhỏ giọng thì thào.

Chợt, giống như là có thần giao cách cảm, Cố Khinh Châu vốn là đi ở phía trước bỗng dừng lại trong phút chốc, xoay người lại, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên khuôn mặt cô. Môi của anh so với bé trai bình thường còn muốn mỏng hơn, nhan sắc so với bé gái còn muốn vượt trội hơn, lúc này mím thật chặt, đột nhiên cử động một cái, rồi đứng im.

Chẳng lẽ là nghe được lời nói oán trách của cô? Lệ Tử Xuyến chột dạ, không dám mạo hiểm, nhưng ra tiếng, trong lòng anh, mạng nhỏ đúng là quan trọng hơn tôn nghiêm.

Thời gian trôi qua gần một phút, sắc mặt anh hơi cứng ngắc hỏi cô, “Bây giờ chúng ta, muốn làm cái gì?”

Nếu như bây giờ Lệ Tử Xuyến đang uống nước, nhất định sẽ không có lầm chính xsc phun lên mặt anh.

Đại ca, ngài đi xa như vậy mới nhớ tới hỏi muốn làm cái gì?

Chỉ là sao cô dám chất vấn anh?

Mặt Lệ Tử Xuyến đen như mực, mắt to chuyển một cái, ngay sau đó khẽ cong, “Tôi có biết một quán cay Tứ Xuyên rất ngon, đi ăn được không?”

Anh suy tư hai giây, rồi ừ nhẹ một tiếng, xoay người lại muốn đi. Cô hít sâu chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy Cố Khinh Câu móc ra một bọc khăn giấy trong túi tiền ra, nhanh chóng nhét vào trong tay cô. Trong lúc lơ đãng đầu ngón tay sờ nhẹ, chỉ cảm thấy nhiệt độ của anh cao hơn bình thường.

Lệ Tử Xuyến cầm khăn giấy có chút không hiểu, theo bản năng sờ sờ một chút còn không kịp thích ứng, mới phát hiện ra tóc mình ướt đẫm mồ hôi. Ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thấy bóng dáng kia rõ ràng bước chậm lại, bóng lưng cao lớn, mặc dù không bằng các nam sinh cường tráng, nhưng cũng hết sức tuấn tú, cao ngạo.

Khi đó, cô đứng tại chỗ, chợt rất muốn cười.  

        Chỉ cảm thấy người này rất nội tâm, sẽ không giống như bề ngoài hung ác như vậy.

Ngược lại, còn có một chút đáng yêu.

Thời gian dung cơm sớm hơn, khách trong quán ăn cũng không nhiều lắm.

Phục vụ đưa thực đơn cho Cố Khinh Châu, Cố Khinh Châu lại đẩy nó đến trước mặt của Lệ Tử Xuyến, vẫn không nói lời nào.