Đường Mật
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.
Chương 21 Cẩn thận
"Em?" Yến Sở quét mắt nhìn cậu một cái, lại đưa ánh mắt chuyển qua Mộ Sở Văn, góc độ nhìn xuống vừa khéo có thể khéo léo nhìn thấy rãnh ngực của cô, suy nghĩ độc chiếm nhất thời xâm nhập não bộ, hắn lập tức nói: "Em nghĩ là trên thế giới sẽ có nhiều trùng hợp như vậy sao? Em đương nhiên là em trai của cô ấy rồi."
"Em không cần! Em không muốn làm em trai chị! Em muốn làm người đàn ông của chị!" Triết giống như đứa bé trai đang hờn dỗi, cầm lấy cánh tay của Mộ Sở Văn không chịu nới ra.
Thấy thế, Yến Sở đành phải hạ mặt cảnh cáo: "Tiểu Triết, em cũng không còn nhỏ, cô ấy cũng không phải là đồ chơi mà em có nũng nịu để đòi hỏi!"
"Em muốn chị! Nếu không thể thích chị thì em thà lập tức chết đi còn hơn!" Triết uy hiếp, hốc mắt đỏ lên tràn ra nước mắt, cậu tựa hồ như không thể buông cô ra.
Sau lần đầu tiên uy hiếp cô, cậu phát hiện bản thân dần dần tiếp nhận chuyện Yến Sở thích phụ nữ, cũng phát hiện bản thân tựa hồ không có mê luyến nào đối với hắn, cho đến lúc cô cắt cổ tay vào bệnh viện, lúc đó cậu lại biết được mình là em trai của cô, bi thương khiến cho cậu không thể không đối diện với cảm giác của bản thân.
Lúc này, Yến Minh từ bên ngoài chạy tới, khẩn trương nói: "Không chạy nhanh đi còn đứng đây để chờ chết à! Bên ngoài biệg thự bị mấy trăm cảnh sát bao vây rồi!"
Chưa đầy một tiếng kể từ khi tân nương bị cướp đi, Nghiêm Giản Kiệt liền vận dụng quan hệ, mang theo mấy trăm cảnh sát đến bao vây biệt thự Yến gia đến cả con kiến cũng khó thoát ra, chính là hắn đã quên mất một chuyện.
Khi hắn thấy bầu trời trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay tư nhân liền không chút do dự cướp lấy khẩu súng của viên cảnh sát bên cạnh hướng lên trời mà bắn.
"Anh! Anh điên rồi ư! Văn Văn có khả năng cũng đang ở trên đó!" Nghiêm Minh Lệ kéo cánh tay ngăn cản hắn *.
"Anh không chiếm được thì người khác cũng mơ tưởng có được!" Nghiêm Giản Kiệt âm hiểm đẩy khuỷu tay cô ra, lên tiếng cảnh cáo nói: "Ai dám ngăn cản tôi, kết cục cũng sẽ giống như bọn họ vậy *!"
Nghiêm Minh Lệ sợ tới mức lui về sau vài bước, cho tới bây giờ cô chưa từng gặp một người anh trai hoàn hảo có gương mặt độc ác như thế, có thể thấy được anh ấy có bao nhiêu thống hận vì bị cướp Mộ Sở Văn đi, cũng có thể thấy được anh ấy yêu Mộ Sở Văn sâu đậm như thế nào.
"Tôi nhất định sẽ làm cho các người phải hạ cánh!" Nghiêm Giản Kiệt lớn tiếng nói, hướng trên đỉnh đầu máy bay bắn phá.
Trên máy bay chỗ tay lái, Yến Minh khẩn trương chốt mở, không rảnh rỗi để bận tâm đến chuyện khác, phía sau Yến Sở với Yến Triết một trái một phải ngồi bên cạnh Mộ Sở Văn, mà cô vẫn bọc trên người cái drap giường, chật vật hơi lùi về phía trong.
Vừa nghe thấy tiếng súng, Yến Sở cùng Triết đều theo bản năng ôm lấy Mộ Sở Văn, bàn tay hai người đàn ông lơ đãng đụng vào nhau, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái trong im lặng, sau đó càng dùng sức ôm lấy Mộ Sở Văn hơn.
"Này! Các người... Ôm chặt quá rồi! Các người... A!" kháng cự của cô bị âm thanh thủy tinh vỡ vụn cắt ngang khiến cho cô sợ tới mức hai tay che lỗ tai, cô thật không ngờ Nghiêm Giản Kiệt chỉ vì không thể kết hôn với cô mà có thể gây chiến thế này.
Yến Minh một bên khẩn trương lái máy bay, một bên nghiêng mặt qua nói với người phía sau: "Các người đủ rồi đấy. Không cần phải ôm Văn Văn như vậy đâu! Bằng không đổi cho các ngươi lái đấy *!"
"Anh hai! Trước tiên cứ rời khỏi đây rồi nói chuyện này sau! Tên hoh Nghiêm kia chỉ sợ là muốn đổi thành đại pháo để bắn chúng ta mất!" toàn bộ thân thể của Triết cơ hồ đều áp vào cơ thể của Mộ Sở Văn, đồng thời lúc nói chuyện cậu còn nhân cơ hội cọ xát lên má của cô.
Không bao lâu, máy bay ra khỏi phạm vi có thể bắn của đám cảnh sát, Yến Sở im lặng không nói gì, -
Rốt cuộc có đến bao nhiêu kẻ muốn có được Mộ Sở Văn ngoài ý muốn như vậy chứ.
Cô chậm rãi nghiêng thân nhìn hắn, chỉ thấy hắn mười phần anh khí, gò má không ngừng chảy ra mồ hôi, bạc môi trắng bệch.
"Anh... Có chuyện gì sao? A..." Cô dời ánh mắt xuống bên dưới, liền thấy trên cánh tay trái của hắn máu tươi tuôn ra lấp tức hét rầm lên.
"Anh cả bị thương!" Triết hoảng hốt kêu lên, Yến Minh ở phía trước tay lái cũng hốt hoảng quay đầu nhìn ra phía sau, lập tức rút caravat của mình ra quăng xuống chỗ Mộ Sở Văn nói: "Văn Văn, mau
======= Truyện Ngôn Tình hay ======
======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======
=======Truyện Ngôn Tình Tiểu Thuyết Tổng Tài ====
cầm máu cho anh ấy! Chỉ là bị viên đạn sượt qua thôi, dùng caravat ngăn miệng vết thương để cầm máu!"
"Được... được!" Thấy Yến Sở máu nhiễm đỏ cả drap giường cô đang quàng, cô run run hai tay tới gần hắn, nhưng lại không nhận ra drap giường trên nửa thân trên đã tuột ra đến lộ ra hơn phân nửa bộ ngực, cô chỉ là cẩn thận dùng caravat vòng qua cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: "Sẽ hơi đau một chút."
Cho tới thời điểm cô dùng sức để thắt lại thì vẫn không nghe thấy Yến Sở nói gì cả, cô bất an ngẩng đầu liếc hắn một cái, tức khắc phát ra tiếng hét: "A ── mũi anh..."
"Câm miệng!" Yến Sở xấu hổ cắt ngang lời của cô, xoay mặt hướng bên kia, nhanh lấy tay lau máu mũi.
Cẩn thận nhìn cái mũi cao thẳng của hắn, không có dấu vết bị thương nào, Mộ Sở Văn bỗng nhiên ý thức được nguyên nhân, cúi đầu một cái liền thét chói tai kéo cao drap giường bao quấn nhanh người lại.
"Anh cả nhìn thấy cái gì mà chảy máy mũi vậy? Em cũng phải nhìn!"
(Na: cao thủ không bằng tranh thủ:))
Yến Triết tiến đến trước ngực cô, ra sức nhìn chằm chằm rãnh ngực như ẩn như hiện của cô, vừa muốn đưa tay kéo drap giường xuống đã bị Yến Sở rống: "Tôi bị thương, em còn có tâm tư chơi đùa sao!"
Thấy Triết lui về ngoan ngoãn ngồi lại, Mộ Sở Văn nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại nghe thấy mệnh lệnh mà Yến Sở nói.
"Lại đây ngồi trên đùi tôi." Hắn không có nhìn về phía cô cô, nhưng thanh âm trầm thấp lạnh băng xen lẫn tiếng tạp âm máy bay chui vào lỗ tai cô.
Mộ Sở Văn nhíu mày nhìn đùi hắn, cô có thể tưởng tượng ra được cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần âu kia, còn có chỗ giao điểm giữua hai bắp đùi...
Không được nghĩ nữa! không được nghe! không được nghe...
Cô ôm chặt drap giường trên người, ngồi ngay ngắn giả bộ không nghe thấy.
Nhưng mà, Yến Sở cũng không tính sẽ dễ dàng buông tha cho cô, tay phải vòng qua đầu vai cô rồi kéo cả thân thể cô qua, một tay bá trụ eo nhỏ của cô, cách drap giường áp lên trên bộ ngực thịt mềm.
"Đừng như vậy! Anh đang bị thương!" Cô ngượng ngùng uốn éo người, xấu hổ nhìn nhìn qua hai người còn lại, càng cảm thấy mất mặt.
"Sao anh cả lại có thể như vậy?" Yến Minh và Triết đồng thời kêu lên, trong khoang máy bay đột nhiên nồng đậm mùi dấm chua.
"Tôi vì cô mà bị thương đổ máu, yêu cầu một chút phúc lợi thế này không tính quá đáng chứ? Hơn nữa tôi và cô lại không có quan hệ huyết thống, tôi chẳng qua một đứa trẻ bị vứt bỏ được mẹ các người nhặt về để lừa dối lão già thôi!" Yến Sở lãnh đạm nhìn về phía Triết, "Em là em trai ruột của cô ấy, đừng tơ tưởng nữa."
lời nói của Yến Sở giống như thẩm phán ra quyết định vô cùng dứt khoát, phán cậu lãnh án tử hình, nhưng cậu lại đau đớn không nguyện ý chấp nhận hiện thực này, Triết kích động lắc đầu: "Em không cần! Tại sao lần đầu tiên em thích một người khác phái thì cô ấy lại là chị gái của mình cơ chứ! Em không cần! Nếu đã như vậy, thà em chết còn hơn!"
Nói xong, cậu mở cửa một bên khoang máy bay, không chút do dự định nhảy xuống.
"Em điên rồi!" Mộ Sở Văn sợ tới mức nghiêng người muốn nắm lấy cậu, lại nắm lấy không khí, may mắn là Yến Sở kịp thời kéo lấy quần áo của cậu ngã song xoài xuống..