Đường Mật

Đường Mật

Mô Tả:

Ý vị trong truyện tiểu thuyết ngôn tình sắc Đường Mật tìm tồi trong cuộc đời những thú vui nhưng nào ai biết được dục ái bênh em mới là chân lý đời anh. Cô quật cường nhìn thẳng hắn, dù cho cuống họng bị bóp chặt, không khí đã không còn lưu thôngnhưng cô không hề mở miệng cầu xin hắn, ngược lại lúc này Nghiêm Giản Kiệt ý thức được rằng, cô một lòng muốn chết đi.

Chương 20 Hai người

Một cỗ đố kị tức thì bốc lên, hắn nhanh chóng siết lấy cằm cô: "Đừng nghĩ là hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn thuyết phục cô tin điều tôi vừa nói là sẹ thật. Chuyện đến nước này tôi đã sớm không cần cái mối quan hệ anh trai em gái nữa rồi! Tôi tới tìm côlaf để tiết dục!"

"Không được như vậy! Anh... A!" Mộ Sở Văn muốn trốn tránh xâm phạm của hắn, lại không có chỗ nào có thể trốn, trong đầu tràn ngập lời hắn vừa nói, anh trai em gái sao? Hạ thân bị hắn xâm phạm tới.

"Cô..." Yến Sở vừa kéo phần váy còn lại của cô xuống liền dừng lại động tác, nhìn chằm chằm vào hạ thân cô, quần lót hình chữ T, nắm nắm chặt nắm đấm, tức giận đến phát run, sau khi ổn định cảm xúc liền hỏi: "Là hắn bắt cô mặc thứ này?"

"..." Mộ Sở Văn vẫn chìm nghỉm trong đạo lý luân thường, bỗng hắn đột nhiên ghen lại có chút trở tay không kịp.

Hắn nói hắn là anh trai của cô, vậy mà lại chất vấn cô như là người yêu, hắn thật sự là anh trai của cô sao? Yến Triết thật sự là em trai của cô sao? Cô thật sự không phải là do bố cô sinh ra? Khó trách từ nhỏ đến lớn cô cảm thấy ánh mắt mà bố nhìn cô cứ như là đang nhìn người yêu...

"Nói nhanh!" Yến Sở kích động nắm lấy ngực trái, phát điên lên: "Cái áo ngực chết tiệt này cũng là hắn bắt cô mặc à?"

"A! Anh buông tay! Đau quá..." Cô đỏ mặt muốn tránh bàn tay của hắn, áo cưới bị hắn xé rách rồi, lộ ra chỉ có hai miếng băng dán nho nhỏ chỉ đủ che đi đầu nhũ hoa, cô tức khắc theo bản năng đưa tay lên che.

Yến Sở kéo tay cô, nhìn chằm chằm hai mảnh dán ngực hét lên: "Tên biến thái họ Nghiêm kia cư nhiên lại để cô mặc cái thứ này!"

Người đàn ông này cùng với Nghiêm Giản Kiệt đều mắng đối phương là biến thái, chẳng lẽ bọn họ đều không có ý thức được rằng chính bản thân bọn họ mới là loại biến thái nhất sao?!

Mộ Sở Văn sợ hãi hướng về phía cửa sổ xe, cô vĩnh viễn không đoán được hành động tiếp theo của hắn sẽ là gì, cô chỉ có thể là xác định được rằng hắn sẽ không để cho cô thoải mái hơn!

"Cô... Không được dùng  ánh mắt như thế nhìn tôi! Không được sợ tôi!" Yến Sở bị sợ hãi cùng chán ghét trong mắt cô khích thích sự giận dữ, bá đạo rống lên: "Tôi muốn cô là của tôi! Chỉ của riêng tôi. Không được gả cho bất luận kẻ nào khác!"

Cô hoảng sợ lắc đầu, không biết dùng từ gì để đáp lại người đàn ông này

Hắn kéo hai mảnh nhỏ che trước ngực cô ra, điên cuồng mà vuốt ve nhũ hoa của cô, một tay cởi quần ra, lấy vật hùng tráng của mình hướng tiểu huyệt của cô mà đặt lên đó, quần lót chữ T không thể ngăn cản được sự ma sát của hắn.

"A! Không cần! Chúng ta không thể! Không cần..." Mộ Sở Văn khóc lóc cùng giãy dụa, cuối cùng chỉ có thể xụi lơ chết ngất ở dưới thân thể của hắn.

lúc tỉnh lại, cô đã không ở trong xe, đưa mắt nhìn bốn phía, cô lập tức nhận ra nơi này chính là mật thất mà tren ma quỷ kia đã lăng nhục cô.

Khủng hoảng vừa ập tới, cô liền bất lực phát hiện thân thể bị trói chặt trên khung sắt hình chữ "Đại", trên người chỉ còn chiếc quần lót hình chữ T.

*chữ đại: 大

"Ư...ưmm..." Mộ Sở Văn muốn mở miệng cầu cứu, lại tuyệt vọng phát hiện miệng bị nhét bởi một hòn bi sắt.

Bên trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả bên ngoài có l tiếng bước chân người đi qua đều có thể nghe được rất rõ ràng, nhưng nghe được tiếng bước chân dưới loại tình huống này cô lại không cảm thấy may mắn, bởi vì đây là mật thất của Yến Sở, trừ hắn ra thì cũng sẽ không có ai có thể đi vào!

Nghĩ đến đây, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi lại một trận tra tấn sau khi cánh cửa kia mở ra.

"Chị thật sự ở trong này!" Cửa truyền đến thanh âm quen thuộc khiến cho cô mở mắt ra.

Không phải Yến Sở, là Triết!

Cô vẫn còn nhớ rõ ràng tiểu tử miệng còn hôi sữa này đã làm nhục cô như thế nào...

"Ưm ưm..." Cô mở to hai mắt lắc đầu, hoảng sợ nhìn này chằm chằm cậu ta đang từng bước tới gần.

Nếu nói Yến Sở muốn từ trên thân thể cô tìm được khoái cảm, thì Triết lại là muốn trong quá trình ngược đãi cô thân thể tìm thấy khoái cảm, hai kẻ biến thái đều làm cô sợ hãi, hơn nữa sau khi biết rằng bọn họ cùng mình có khả năng có quan hệ huyết thống, loại xấu hổ cùng sỉ nhục vượt qua luân thường đại lý này khiến cho cô hận không thể chết đi.

"Anh cả thật sự là vô liêm sỉ! Biết rõ chị là..." Triết nói được một nửa liền ủ rũ im lặng, lẳng lặng cởi bỏ xiềng xích trên người cô, dè dặt cẩn trọng đỡ cô ngồi xuống dưới đất.

Mộ Sở Văn không rõ đàn ông này thiếu niên này tại sao đột nhiên lại hiền lành như thế.

"Nếu chúng ta không có quan hệ huyết thống, chị sẽ... Thích em chứ?" Hắn bất ngờ hỏi một vấn đề khiến cho cô kinh ngạc, càng khiến cho cô là không tưởng tượng được đó là lúc hắn hỏi những lời này thì trên mặt lại biểu hiện ngượng ngùng đỏ ửng.

Hắn lôi quả cầu sắt trong miệng cô ra, lẳng lặng nhìn cô, lại không có được câu trả lời, lại có chút áy náy và xấu hổ hỏi: "Nếu lúc trước em không khi dễ chị như vậy... thì chị liệu có cảm tình với em chứ?"

"Tôi không biết các ngươi đang diễn trò gì, nhưng mà tôi biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thích thứ biến thái các ngươi!" Nói xong, Mộ Sở Văn vội vàng đẩy cậu ra *, bất chấp trên người trần truồng chỉ còn mỗi chiếc quần chữ T mà chạy đi.

Khi chạy qua giường với Yến Sở cô thuận tay túm một cái drap giường quấn lấy quanh mình, nhưng lúc  cô mở cửa phòng thì chân cô liền cứng đờ lại như nhìn thấy ma quỷ.

Yến Sở vừa mới chuẩn bị vào phòng thì cửa đã mở ra và một người phụ nữ đang dúi ngã vào lòng hắn, hắn tự nhiên không chút nghĩ ngợi liền dang hai tay ôm trụ cô: "Chạy trốn gáp gáp vậy? Có vẻ như là có người giúp đỡ?"

"Anh cả! Anh biết rõ quan hệ của chị ấy với chúng ta *, tại sao anh còn..." Lúc này Triết đã đuổi theo đến nơi, thấy anh trai mình đang ôm cái cô, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu.

Yến Sở nheo lại mắt âm hiểm xẹt qua một tia ghen tuông: "Là Tiểu Triết à! Tiện thể thông báo với em một tiếng, người phụ nữ này là của tôu, em tốt nhất đừng nữa để tôi nhìn thấy em chạm vào cô ấy!"

"Tại sao chị ấy là em gái ruột của anh mà anh lại có thể thích, chị ấy là cũng là chị gái của em mà em lại không thể thích?" Triết không chút che dấu mà bộc trực tiếng lòng mình.

"Hoá ra Tiểu Triết thích cô ta! Thật không hiểu nên vui mừng hay là nên phẫn nộ đây? Dù sao cuối cùng em cũng đã thích phụ nữ, nhưng lần đầu tiên thích phụ nữ lại là người phụ nữ của tôi, chuyện này nên làm sao đây?" Nói xong, Yến Sở dùng sức ôm bả vai của Mộ Sở Văn như thể tuyên bố quyền sở hữu.

"Chị ấy không thể! Chị ấy là em gái của anh! Nếu chị ấy có thể, vậy em cũng có thể thích chị ấy!" Triết không phục hét lên.

Mộ Sở Văn cũng nhịn không được: "Im miệng! Hai kẻ thần kinh này."

Hai người cùng quan hệ huyết thống với cô đang vì cô mà phát ghen, cô quẫn hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

"Im miệng phải không? Tốt!" Yến Sở cúi đầu nhìn cô, nhìn chằm chằm gò má thanh tú của cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tựa hồ như ma quỷ, nhanh chóng cúi đầu ngậm chặt môi cô, khiến cho Triết căm tức vì không thể hôn cô.

"Anh cả ──" Triết cuối cùng nhịn không được tiến lên kéo bọn họ ra, trong mắt cậu tràn đầy nước mắt, kích động kêu lên: "Anh có thể thích chị ấy, em cũng có thể thích chị ấy! Anh có thể hôn chị ấy vậy thì em cũng có thể hôn chị ấy!"

Nói xong, cậu kéo Mộ Sở Văn đến bên cạnh, cúi đầu hung hăng mút lấy môi của cô.

Người đàn ông chưa trưởng thành này đã cắn hôn cô không chỉ một lần, cô sợ hãi đẩy cậu ra *, quyết định không lại để cho cậu làm thêm lần nữa.

"Tại sao? Tại sao anh cả hay anh hai đều có thể, chỉ có em không thể? Tại sao?" Triết tiến lên bắt lấy cánh tay của cô, chấp nhất truy vấn.

"Buông tôi ra! Tôi không muốn dây dưa với haibteen điên các người!" Mộ Sở Văn tránh cậu, nhưng vừa xoay người lại bị Yến Sở ôm vào trong lòng.

"Nếu tôi nói cho cô rằng tôi không phải là anh trai của cô, lúc làm tình với tôi có phải hay không cô sẽ sảng khoái hơn?" Yến Sở ở bên tai cô nói.

Không phải anh trai!!!

Mộ Sở Văn hoảng sợ tiêu hóa tin tức này, càng khiến cho cô khiếp sợ đó là tuy cô khó có thể mở miệng nhưng trong lòng lại vụt qua một tia vui mừng.

"Em thì sao? Em cũng không phải em trai của chị ấy đúng không?" Triết quan tâm là một vấn đề khác.