CÓ HỢP CÓ TAN
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Có hợp Có tan_Mang tới thông điệp Hạnh phúc cũng là khi ta thấy người yêu sống vui vẻ hạnh phúc bên mái ấm gia đình của họ. Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong. Như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.
Mới Cập Nhật:
Chương 1 : Đừng khóc, đừng dùng nước mắt tố cáo tôi
Giới thiệu:
Ngày đó, anh đã hứa cả đời này sẽ nhớ mãi lời thề. Ngày đó, cô toàn tâm tin tưởng đoạn tình yêu này sẽ gắn bó một đời một kiếp.
Nhưng có phải anh đã xem nhẹ tất cả hay không? Thấy cuộc sống quá ngắn? Còn cô quá ngu ngốc phạm sai lầm để cả đời chịu đau thương.
Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, anh đi không được, bỏ không xong, như vậy, để cô giải thoát cho anh, cho anh thứ hạnh phúc mà anh mong muốn, nên buông tay và chúc phúc cho anh, không để cho anh thấy oán hận cùng giọt nước mắt của cô.
Trong cuộc tình này, vì anh, cô có thể làm tất cả, để anh sống tốt, yêu thương ngọt ngào, mà thành toàn cho anh được vui vẻ.
Mặc dù không có duyên phận đi đến răng long đầu bạc, ít nhất họ cũng có thể chia tay trong vui vẻ.
--------------------------------------------------
Một đôi tình nhân đến miếu, không cầu con cái không xin tiền tài. Cả hai quỳ trước thần cùng nhau lập lời thề độc, nếu ai thay lòng đổi dạ sẽ chết trước.
"Không hối hận?" Thề độc như vậy. Khi đứng dậy, cô vừa khẽ hỏi vừa nhẹ nhàng phủi bụi trên đầu gối người yêu.
"Sẽ không." Anh cười trả lời rồi ôm lấy vai cô.
Cô gái này đã giao tất cả cho anh, nếu có một ngày anh phụ bạc cô, thì đó là kết cục anh đáng phải nhận, anh sẽ không hối hận.
"Em cũng vậy." Cô cười nhẹ, tựa vào ngực anh, an tâm tin tưởng.
Ngày đó, anh đã nói cả đời này sẽ không quên lời thề độc của bọn họ, cũng ngày đó, cô giao cho anh sự trong trắng, toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ sẽ gắn bó bên nhau một đời một kiếp.
Biển cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, tình này sẽ không thay đổi.
Một đời một kiếp!
Tỉnh lại, tiếng thở dài như vẫn còn vấn vương nơi đầu lưỡi.
Khi còn trẻ, cô thật ngây thơ cho rằng có thể cùng anh một đời một kiếp nhưng khi thời gian trôi qua, trải qua nhiều chuyện cô mới hiểu được, một đời một kiếp không dễ dàng như cô đã tưởng.
Chẳng qua chỉ mới mười năm, đã cảm thấy quá mệt mỏi. Là anh hời hợt, cảm thấy cuộc đời quá ngắn? Hay vì cô ngu ngốc, nên sai lầm cả một đời?
Biển, đến bao giờ mới có thể cạn? Đá, phải bao lâu mới có thể mòn? Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu người yêu nhau cùng nhau thề hẹn, nhưng lại có người nào ở bên nhau đến biển cạn đá mòn? Thiên không lão, ngày không hoang, mà những người yêu nhau kia, bây giờ đang ở đâu?
Cô cười nhạt, cười mình cả tin, lời thề của đàn ông, ước hẹn sống chết có nhau, nói thì đơn giản, nhưng làm sao quá khó khăn.
"Buông tay đi, anh ta đã không còn yêu cô." Một giọng nói trong cô vang lên.
"Anh yêu em, nhưng anh không thể phụ cô ấy." Lời anh nói với cô cũng đồng thời vang lên trong tiếng thở dài.
Thật buồn cười, cô lại trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác. Đã từng thề non hẹn biển, trói buộc anh vào lời thề, làm cho anh đi không được, ở cũng không xong.
"Hướng Vãn, đừng suy nghĩ nhiều."Anh luôn dùng giọng nói dịu dàng, ấm áp nhất để trấn an cô.
Anh nói: "Không có người khác, chỉ có mình em."
Nhưng, nếu chỉ có mình cô, vì sao nụ cười của anh ngày càng cô tịch, đối mặt với cô càng lúc càng miễn cưỡng, còn mang theo vẻ thua thiệt?
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Nếu anh thật sự không yêu người khác, sao lại giấu cô những chuyện anh làm?
"Đừng khóc, đừng dùng nước mắt tố cáo tôi." Một giọng nói yếu đuối khác vang lên như đang thổn thức trước nỗi đau.
Vươn tay vuốt qua cái gối lạnh lẽo bên cạnh, lạnh đến nỗi làm tim cô hốt hoảng.
Kiếp này, lời thề đó chỉ còn một mình cô giữ, còn anh đã để một người con gái khác tiến vào tim mình. Thật ra, cô biết những đêm không về anh đã ở đâu. Cô bắt đầu sợ đêm dài đằng đẵng, sợ cái sâu hun hút của đêm đen. Đột nhiên, ánh sáng loé lên giữa trời đêm yên tĩnh, soi sáng một góc phòng, ngay sau đó cả cửa sổ thủy tinh cũng chấn động. Là sấm đánh sao?
Cô ngồi dậy, đi chân trần ra mở cửa sổ, gió thổi làm rèm cửa bay phất phới như một vũ điệu, mưa lớn rơi xuống bệ cửa sổ, thảm xung quanh cũng ướt thành một mảng. Mưa lớn đến nỗi đánh vào người đau rát. Đã lâu không có cơn mưa nào lớn như vậy.
"Hướng Vãn, tối nay chờ anh, anh có chuyện muốn nói rõ với em." Sáng nay, trước khi ra khỏi cửa anh đã nói với cô những lời này. Nhưng cô chỉ lặng im không nói.
"Quỳ trước thần thề độc, ai phản bội sẽ chết trước. . . . .”
Cô rơi vào trầm lặng, hai hàng nước mắt chảy xuống bên má. Anh còn nhớ hay không đã từng nói sẽ không chối bỏ lời thề?
Vang dội trong tâm, người đàn ông của cô đã không còn yêu cô nữa, không còn giữ lời thề của họ, tất cả đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, từng tiếng vang vọng khắp căn phòng. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Cô xoay người, lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, rồi cầm điện thoại nghe máy.
Một vài người nói cô là một cô gái mê muội, số khác lại nói cô là con riêng của một phú hào giàu có, cũng có người đồn cô là một quả phụ, có người đồn rằng cô là tình nhân được bao dưỡng, người khác lại nói cô là một u hồn dạ quỷ. Nhưng bất luận ai nói như thế nào, cô chỉ có một kết cục là không thể bước ra ánh sáng.
Cô có một mái tóc vừa đen vừa thẳng, dài qua khỏi thắt lưng, nhìn ra được chất tóc của cô rất tốt, mỗi cái nhấc tay giơ chân đều nhẹ nhàng thanh thoát như điệu vũ, lơ đãng làm lay động lòng người. Trên gương mặt trái xoan là một đôi mắt to, đen, trong sáng mà sâu thẳm. Dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon dài, cổ cao quý phái. Không thể phủ nhận, cô sẽ làm cho người khác không tự chủ phải quay lại nhìn.
Chẳng qua là, trên gương mặt mỹ lệ ấy có chút tái nhợt, dù cho ngũ quan có xinh đẹp đến cỡ nào cũng luôn không có cảm xúc. Cô rất ít nói, nếu không cần thiết thì sẽ không lên tiếng, luôn lạnh nhạt. Băng sơn mỹ nhân? Cũng không đúng lắm, có thể nói cô giống như suối chảy đầu xuân, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dương Phẩm Tuyền ngừng tay viết bệnh lý, chỉ chăm chú nhìn cô.
"Bác sĩ Dương?" Đôi mắt như suối nước trong trẻo nhìn hắn, không một chút gợn sóng.
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, anh không chút hoang mang, cũng không che giấu, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn hồ sơ bệnh lý có ghi ba chữ cân đối 'Quý Hướng Vãn’
"Gần đây ngủ có ngon không?"
Gương mặt vốn không cảm xúc lúc này thoáng vẻ buồn buồn, chân mày mỏng manh khẽ nhíu lại: "Rất hỗn loạn... ý tôi là… cực kỳ không tốt."
"Không tốt như thế nào? Có thể hình dung một chút thử xem."
"Giống như luôn có người nói chuyện bên tai, hình như từ sâu trong tiềm thức vọng ra, tôi rất phiền não, không có cách nào ngủ được." Cô thử tưởng tượng cảm giác trong lòng, nhưng phát hiện nó rất trừu tượng, muốn biểu đạt nhưng lại quá khó khăn.
Anh gật đầu: "Có nhớ những lời nói kia hay không?"
"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, anh yêu em, Vãn Vãn, đời này anh sẽ không có người khác ngoài em. Giọng của một người đàn ông, lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn. Đêm qua, còn nghe được anh ta nói ‘Vãn Vãn, anh đói, muốn ăn bánh chanh do em làm', nhưng tôi thậm chí không nhớ là mình biết làm bánh chanh."
Dương Phẩm Tuyền chăm chú lắng nghe, rồi nói: "Như vậy đi, nếu không ngại cô cứ làm thử, biết đâu cô có thể."
"Có thể không?" Cô không xác định.
"Có thể, lần sau nếu cô còn nghe được cái gì, thử cảm nhận nó, thử trả lời nó, nói không chừng đó là chuyện cô chôn giấu trong ý thức, hoặc là sự tồn tại của nó mang ý nghĩa đặc thù nào đó, đối mặt với nó, tháo gỡ khúc mắc, mới có cách trị tận gốc, nếu cô cứ hoảng sợ né tránh, cô sẽ vĩnh viễn không phá giải được cái kết này."
"Tôi chỉ lo lắng, vạn nhất lần sau tiếng nói đó kêu tôi giết người phóng hỏa thì làm sao bây giờ? Tôi sợ, sẽ đi làm chuyện phi pháp..." Dừng một chút, cô giương mắt nhìn anh: "Không phải tinh thần tôi có vấn đề chứ?" Dạo trước, ngay cả cô cũng cho là mình điên rồi.
"Quý tiểu thư, cô không điên, tinh thần cũng không có vấn đề, cô biết được đâu là thực đâu là ảo, không phải sao? Vậy chứng tỏ, cô có thể phân biệt đúng sai, có thể khống chế hành vi của mình, không cần quá mức lo lắng."
Cô cúi đầu, rất lâu không nói lời nào.
"Anh nhất định không hiểu loại cảm giác này, tôi nhớ rất rõ mỗi một chuyện quan trọng đã xảy ra trong đời, cấp một, cấp hai, trung học, buổi lễ tốt nghiệp đại học, mỗi lần lên đài nhận thưởng, nỗi đau khi cha mất đi… Nhưng, trí nhớ của mười năm gần đây, luôn đứt đoạn không trọn vẹn, không thể kết nối lại, thật giống như là một bức tranh được chia làm nhiều mảnh nhỏ khác nhau, nhưng lại bị mất đi vài miếng, nhìn không rõ. Giống như là cảm giác trống rỗng, đôi khi một mình trong đêm, sẽ sợ đến giật mình tỉnh giấc, sau đó, trong nháy mắt ngay cả mình là ai tôi cũng không nhớ."
"Những mảnh ghép đó không mất đi, nó xuyên qua giọng nói, xuyên qua giấc mơ, nói cho cô biết nó đang ở đâu, chờ cô mang về. Tôi không biết vì sao cô lại mất đi những mảnh ký ức đó, nhưng chờ sau khi cô tìm lại được nó, cô sẽ không cần đến tôi nữa." Anh trấn an cô, đây là thời kỳ chuyển tiếp.
"Phải không? Nhưng cả tuần nay tôi không có giấc ngủ ngon." Sắc mặt của cô hiện tại càng tái nhợt hơn ngày trước.
Dương Phẩm Tuyền chăm chú nhìn cô một lát: "Tôi kê cho cô thuốc uống, nếu tình hình vẫn không cải thiện, tuần sau lại đến." Vừa nói chuyện, ngòi bút trong tay nhanh chóng viết thêm mấy hàng chữ.
"Còn có vấn đề gì sao?"
Cô mở miệng, cuối cùng vẫn lắc đầu không lên tiếng.
"Thế còn mơ? Gần đây có nằm mơ thấy gì nữa không?"
Cô lắc đầu.
"Tốt, lần sau cô còn nghe được cái gì hoặc mơ thấy gì, nhớ kỹ nó, lần tới nói cho tôi biết, có vấn đề gì không?"
"Không có." Cô chỉ có thể kể những chuyện này cho anh, không dám nói với ai, bởi vì bạn bè luôn nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, bọn họ không hiểu. Còn mẹ, lại nhìn cô bằng ánh mắt thương tâm lẫn thương hại như thể cô bị đả kích quá lớn, nhưng vấn đề là ngay cả bản thân cô cũng không biết mình bị cái gì đả kích. Thế nên, cô chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý. Thời gian này, nếu không phải dùng phương thức này để biểu đạt, cô chỉ sợ mình đã phát điên rồi.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Những cuốn Truyện Ngôn Tình về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta. Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Dương Phẩm Tuyền gật đầu khép lại hồ sơ bệnh án, rung chuông, hộ sĩ bên ngoài đẩy cửa bước vào, anh đưa bệnh án cho hộ sĩ: "Đưa Quý tiểu thư đi lấy thuốc, sau đó hẹn thời gian tái khám."
"Được, Quý tiểu thư đi theo tôi." Hộ sĩ đối với cô không xa lạ gì. Thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, người người cạnh tranh với nhau, áp lực lớn, lo lắng trong cuộc sống là không thể thiếu, theo đó, cũng cần nhiều bác sĩ tâm lí hơn, từ khi phòng khám tư nhân khai trương đến bây giờ, chưa từng lo lắng chuyện không có "khách hàng", chẳng qua là, cô không nghĩ ra một cô gái có dung mạo xinh đẹp tao nhã như vậy, đến tột cùng có áp lực gì, mà phải gặp bác sĩ tâm lý gần một năm?