Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Thanh Âm Này Dành Riêng Em Cho du ban tung bi ton thuong 99 lan, thi cung phai tin rang lan thu 100 se gap đuoc tinh yeu đich thuc. Dung cam buoc tiep tren con đuong tinh cam, chu khong phai suy tinh hon thiet. Tin toi đi, điem cuoi con đuong nhat đinh la hanh phuc

Chương 6 : Lần sau

Lần sau có cơ hội gặp mặt, cô nhất định phải hỏi.

Khi Chân Tích nghĩ về chuyện này, cô không nghĩ lần sau lại đến nhanh như vậy.

Tay của Phó Dật Hạo và cô cùng chạm vào một hộp sữa.

Chân Tích sửng sốt, còn người kia phát ra một tiếng cười nhẹ.

Gần như trong nháy mắt, Chân Tích liền xác định Phó Dật Hạo và Mộ Dật là cùng một người.

“Anh có phải là đại thần Mộ Dật không?” Tay Chân Tích còn đặt ở trên hộp sữa, ánh mắt lại nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh. Ánh mắt của cô như ngập nước, như có thể nhìn thấu qua tim Phó Dật Hạo.

Thứ bảy khai trương, mấy ngày nay Chân Tích bận rộn đến chân không chạm đất. Cô làm một cái bánh ngọt thật to, trưng bày lúc khai trương. Lý Như vô cùng khoa trương, vốn dĩ Chân Tích nghĩ treo băng rôn là được rồi, kết quả Lý Như vừa đến, ngay tại cửa mỗi bên đặt một cái lẵng hoa.

Tiệm bánh của Chân Tích vừa trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, nhã nhặn, kết quả bây giờ ở cửa có hai cái lẵng hoa to màu đỏ…

Cảm giác một lời khó nói hết…

Bạn trai của Lý Như là đàn anh của bọn họ, nhưng hai người không học cùng một chuyên ngành, chàng trai thoạt nhìn rất đáng tin cậy. Cho dù đến đây giúp đỡ, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Lý Như, trong lúc đó Chân Tích nhìn đôi tình nhân quấn quít bên nhau, trong lòng có chút khổ sở.

Đúng chín giờ cửa hàng chính thức khai trương, chưa đến mười giờ, Chân Tích đã thấy Phó Dật Tuyền đến, cùng với Phó Dật Hạo ở phía sau.

Hôm nay Phó Dật Hạo mặc áo sơ mi sáng màu, áo khoác kaki, quần đen dài đến mắt cá chân, không mang khẩu trang.

Hình như từ tối hôm đó đến giờ, cô và Phó Dật Hạo cũng chưa từng chạm mặt.

Tuy rằng hai người ở nhà đối diện, nhưng Chân Tích ngoại trừ đến cửa hàng, mỗi ngày đều ở trong nhà hoàn thành đơn đặt hàng.

Hôm nay vừa gặp bỗng nhiên có cảm giác đã qua mấy đời.

Cô nhớ đến tối hôm đó ở siêu thị, cô hỏi Phó Dật Hạo: “Anh có phải là đại thần Mộ Dật không?”

Đôi mắt cô gái sáng ngời, nhìn thẳng về phía người đàn ông trước mặt.

Trong mắt giống như có một ngọn lửa, dưới ánh đèn ánh mắt cô càng thêm lấp lánh, làm Phó Dật Hạo cảm thấy bị nhìn đến không chỗ nào che giấu. Ngừng vài giây, Chân Tích chỉ nghe được anh trả lời.

“Cô đoán xem?”

Anh nói cô đoán xem…

Đầu Chân Tích có chút đau.

Cuối cùng, bọn họ cứ mập mờ như vậy, ai về nhà nấy.

Nhưng thật ra trong lòng Chân Tích đã gần như xác định, người trước mắt chính là Mộ Dật.

Tim liền đập thật nhanh, người thường ở thế giới ảo và thế giới thực đều có sự tương phản, vào khoảnh khắc này Chân Tích có thể cảm nhận rõ ràng sự tương phản của chính mình. Cho cô mười lá gan, cô cũng không dám đùa giỡn đại thần Mộ Dật ở thể giới thực đâu.

Tim Chân Tích đập nhanh hơn, sau khi Phó Dật Tuyền nhìn thấy Chân Tích, vội vàng vui vẻ chào hỏi.

“Chị Chân Tích ~”

Trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ: “Quà tặng khai trương ạ.”

Chân Tích rất bất ngờ, nhận đồ trong tay Phó Dật Tuyền. Cô bé này thật sự quyết định muốn học làm bánh với cô à.

“Cảm ơn em.” Khóe miệng cười rộ lên, hai lúm đồng tiền hiện rõ trên gương mặt, tầm mắt lại tự nhiên dừng lại trên người Phó Dật Hạo.

Người đàn ông nhếch miệng mỉm cười: “Quà là tôi mua, con bé mượn hoa dâng Phật* thôi.”

*Mượn hoa dâng Phật: dùng thứ của người khác để đem tặng.

Chân Tích sửng sốt, hộp trong tay đột nhiên có chút nóng bỏng tay. Phó Dật Tuyền nghe được, lập tức quay đầu hung hăng liếc Phó Dật Hạo một cái. Nhìn anh em hai người trừng nhau, Chân Tích bật cười.

“Chị Chân Tích, là anh của em dẫn em đến, nếu không em sẽ bị giam ở nhà làm bài tập. Em mới trở về nhà từ nhà anh ấy, anh ấy liền nói cho em biết chị là hàng xóm mới của anh.”

Phó Dật Tuyền chẹp miệng, tỏ ra vô cùng bất mãn. Hôm nay có thể vì là chủ nhật, Phó Dật Tuyền không mặc đồng phục rộng thùng thình mà mặc áo khoác thoải mái và quần jean sáng màu, nên cô trông rất khác so với lần trước.

Chân Tích cười trả lời: “Ừm, chờ em có thời gian rảnh, có thể đến nhà chị.”

Phó Dật Tuyền nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời: “Thật sao ạ?”

Chân Tích gật đầu đồng ý, lấy một hộp bánh nghìn tầng từ trong quầy đưa cho Phó Dật Tuyền: “Tặng em nè.”

Phó Dật Tuyền vui vẻ nhận lấy, sau đó tuyên bố nhất định phải ủng hộ việc kinh doanh của Chân Tích, sau đó chạy đến sau quầy xem bánh ngọt trưng bày. Cửa hàng rất đông người, nhân viên tiệm bánh vẫn chỉ có hai người, Phó Dật Hạo đến gần Lý Như đã phát hiện, nhìn thấy Phó Dật Tuyền đến xem, cô cũng vội vàng đi qua giới thiệu.

Phó Dật Hạo đi hai bước rồi dừng ở trước mặt Chân Tích. Chân Tích ngạc nhiên, trong tay vẫn còn cầm quà tặng Phó Dật Tuyền vừa đưa.

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mắt, khóe miệng cong lên, huơ huơ quà tặng trong tay: “Cảm ơn anh nha.”

Phó Dật Hạo chọc chọc lưỡi vào răng, ngừng một chút mới mở miệng hỏi: “Của tôi đâu?”

Âm thanh du dương êm tai, Chân Tích lại ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến một vở kịch cổ phong của Phó Dật Hạo.

Nhân vật phối âm là một công tử đào hoa phong lưu, nói chuyện cũng giống như hiện tại, trong giọng nói mang theo ý cười, bảy phần phong lưu, ba phần nghiêm túc.

Nhân vật này cuối cùng có kết cục không tốt, còn làm Chân Tích khóc cạn nước mắt.

“Dạ?”

Âm cuối còn có chút cao giọng.

Chân Tích nhanh chóng phản ứng kịp thời, phát hiện mình đang nhìn chằm chằm Phó Dật Hạo, lập tức vô cùng hoảng sợ.

Vừa rồi anh mới nói gì cơ?

Của tôi đâu? Cái gì của tôi?

“A?”

Chân Tích giật mình.

Phó Dật Hạo bật cười: “Tôi nói, Tiểu Tuyền đã có, còn của tôi đâu?”

Trong chốc lát Chân Tích đã giác ngộ, lúc này mới kịp phản ứng, cô mới vừa cầm một hộp bánh nghìn tầng đưa cho Phó Dật Tuyền.

“Anh thích bánh ngọt à?”

Chân Tích vuốt tóc, hỏi tiếp: “Đàn ông không phải rất ít người thích ăn đồ ngọt sao? Anh ăn ngọt nhiều không? Bên này đúng lúc có mấy cái tôi cảm thấy độ ngọt vừa phải, anh có muốn thử một chút không?”

“Rất thích ăn, cô xem rồi đề cử là được rồi.”

Xung quanh rất náo nhiệt, có không ít người đứng mua bánh và chụp ảnh, tiệm bánh võng hồng, thật đáng để chụp ảnh đăng Weibo.

Nhưng cho dù là trong hoàn cảnh ồn ào tại đây, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng âm thanh của Phó Dật Hạo.

Gằn từng tiếng rõ ràng, xuyên qua đám người, đi vào tai cô.

“Ầm—”