Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 6 : Lựa chọn giúp Long Hồ

"Ngũ Tiểu Thư, cô đi về trước đi, tôi nghĩ thủ lĩnh có lời gì đó muốn nói với một mình tôi." Đỗ Linh Lan cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp vô hình kia, nhưng cô vẫn như cũ lộ ra một nụ cười an ủi yếu ớt, nhẹ khuyên.

Long Hồ không có cách nào, cô cũng biết không người nào có thể ngăn cản Hàn Lạc Đình lúc anh tức giận, nhưng cô có thể tìm người đến giúp Đỗ Linh Lan.

Hạ quyết tâm, cô giống như bay ra khỏi phòng, để lại hai vẻ mặt nam nữ khác nhau, nhưng không hề có tiếng động giữa họ.

Đỗ Linh Lan không nói, cô chờ, chờ Hàn Lạc Đình sẽ nói ra những lời khiến cô càng khó chịu hơn.

Lựa chọn giúp Long Hồ, thì phải trả giá cao, đồng nghĩa với cô yêu anh, thì cái giá phải trả là đau lòng thậm chí tan nát cõi lòng.

"Ngày hôm qua vì một người đàn ông không biết tên, hôm nay vì Ngũ Tiểu Thư, nếu lần nữa, cô sẽ vì người nào mà không nghe theo mệnh lệnh của tôi, tùy ý quyết định?" Hơi thở của anh, thình lình xuất hiện trước mặt cô.

Năm ngón tay thon dài, giống như xiềng xích chắc chắn nhất trên thế giới, giam cầm cổ của cô, khiến cô không thể quay mặt, chỉ có thể chống lại ánh mắt đầy lửa giận của anh, chỉ có thể bất lực để cho lửa giận của anh đốt cháy cô gần như không còn gì.

Anh như vậy, cô cũng cảm thấy sợ một chút, nhưng cô hiểu rất rõ là cô yêu một người đàn ông như thế nào, cho nên dũng cảm chống lại ánh mắt của anh, không hề chớp mắt.

Bao nhiêu năm, cô không dám giống như bây giờ, trực tiếp nhìn vào trong mắt của anh? Hình như là từ cái năm kia, cô bỗng nhiên giật mình khi biết mình bắt đầu yêu anh từ cái ngày đó.

Cô sợ anh sẽ từ trong mắt cô nhìn ra tình cảm của cô, cho nên cô luôn lựa chọn cúi đầu, dùng xoáy tóc đối mặt với anh.

Hàn Lạc Đình nhìn vào sự đen trắng rõ ràng trong mắt cô, cặp mắt kia còn có cả tình cảm, khiến anh gần như chìm đắm trong đó, không cách nào tự thoát khỏi được.

Từ lần đầu gặp, anh phát hiện mình lại không cách nào bình tĩnh chống lại một đôi mắt như vậy. Anh bất lực mở to mắt, đầu ngón tay càng giống như bị ngọn lửa làm phỏng, không chịu được buông tay ra, lùi về phía sau vài bước.

Trái tim trong ngực đập rất tốt giống như không phải của mình, càng giống như sau vận động kịch liệt mới có tần suất này, thật không bình thường. Dưới tình huống như thế, anh thế nhưng lại khẩn trương.

"Ngũ Tiểu Thư đã trưởng thành, cô ấy có ý nghĩ của mình, cô ấy có mong muốn của mình. Anh không thể xem thường mong muốn của cô ấy, muốn cô ấy luôn nghe theo ý nguyện của anh mà làm việc." Quá khứ cô quá mức vâng lời, bởi vì cô không đủ nhẫn tâm, đối với mình không đủ nhẫn tâm.

Cô muốn chặt đứt phần tình cảm này, chuyện quan trọng nhất chính là không thể anh nói gì thì nghe nấy, cô phải có lập trường của mình, cô phải có nhận định của mình. Mà cô cảm thấy lần này là tốt nhất đối với Long Hồ, nên để cho Long Hồ đi Nhật Bản một mình.

"Cuối cùng cô có biết hay không, có bao nhiêu người muốn dùng Ngũ Tiểu Thư đi đe dọa người của Long gia?" Trong lúc lòng mình đang rối loạn, lại nghe được những lời nói bốc đồng của cô, làm Hàn Lạc Đình không thể không bỏ ra sự rối loạn trong lòng, trước mắt anh nhận thấy có chuyện quan trọng hơn. "Nếu như Ngũ Tiểu Thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô chịu trách nhiệm nổi sao?"

Cô, chịu trách nhiệm nổi sao?

Những lời này, giống như đầu mũi tên sắc nhọn, tàn nhẫn xuyên vào trái tim đã sớm chồng chất vết thương của Đỗ Linh Lan. Cô có thể cảm nhận được, trái tim của cô đang than khóc, khóc ra máu.

"Tôi không chịu trách nhiệm nổi." Lời nói giống như gió thoảng, chậm rãi từ trong miệng cô nhè nhẹ bay ra. "Nhưng nếu như Ngũ Tiểu Thư có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lấy mạng sống để đền lại." Cho dù ở trong mắt của anh, mạng sống của cô từ trước đến nay không bằng Long Hồ.

Đây là cái bóng, cũng là cái bóng đáng thương.

Giọng nói của cô, mệt mỏi như thế, nhẹ nhàng như thế, giống như ngay sau đó cô sẽ mọc cánh thành tiên, ở trước mắt anh biến mất.

Một hồi hoảng hốt, một hồi bất lực, khiến Hàn Lạc Đình gần như không biết làm thế nào.

Cô không nên có bộ dạng này, cô nên với anh nói gì nghe nấy, sẽ không cãi lời anh.

Chỉ cần anh ra lệnh, cô sẽ vì anh hoàn thành, chưa từng giống như bây giờ, cho anh cảm giác mờ ảo như thế.

Một lúc, anh không hiểu được cảm giác của cô.

Mà anh chưa bao giờ, có ý muốn cô lấy mạng sống để đền lại, nếu quả thật có một ngày như vậy, anh sẵn lòng dùng mạng sống của anh, để thay cho cô.

Nhưng mà, anh không thể nói ra những lời như vậy.

"Như vậy, đủ chưa?" Giọng nói nhẹ nhàng mệt mỏi, lần nữa bay đến.

Hàn Lạc Đình chấn động nhìn chằm chằm nụ cười nhè nhẹ giống như có như không trên mặt Đỗ Linh Lan, nụ cười kia chẳng biết tại sao, lại khiến anh đau lòng.

Cô xưa nay chưa từng có dáng vẻ không quan tâm mạng sống của mình, làm cho anh cảm thấy sợ hãi trước đó chưa từng có.

Không, không phải!

Làm sao cô có thể đền mạng? Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra? Anh kiên quyết sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, quyết không!

Nhưng, nên làm như thế nào mới đúng?

"Linh Lan!" Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài tới, tiếng kêu của Long Hồ đầy lo lắng.

Gân xanh trên trán Hàn Lạc Đình tự mình nổi lên.

Hơn nữa, đi vào cùng Long Hồ, là Dương Mặc Phi.

Bóng dáng cao lớn, đứng lặng hồi lâu bên cạnh Đỗ Linh Lan, giống như một vị thần hộ vệ, hình ảnh kia làm Hàn Lạc Đình đau nhói.

"Các người cho là. . . . . . Cho là tôi sẽ làm thương tổn cô ấy?" Khó có thể tin trừng mắt nhìn người anh em mình tin tưởng nhất, cùng với người vẫn luôn được mình che chở, Hàn Lạc Đình thật không thể nào tin nổi những gì mình đang thấy.

Anh làm sao có thể, sẽ vì một người phụ nữ, mà mất đi lý trí?

Dương Mặc Phi vốn không muốn tham gia vào chuyện giữa bọn họ, bởi vì chuyện này đến cùng cũng chỉ có Hàn Lạc Đình cùng Đỗ Linh Lan mới có thể giải quyết được, bọn họ chỉ là người ngoài, hoàn toàn không nên nhiều lời hoặc là làm việc gì.

Vậy mà, tối hôm qua Hàn Lạc Đình chính mình thừa nhận, đối với anh mà nói Đỗ Linh Lan chỉ là "Em gái", mà hôm nay Dương Mặc Phi lại thấy trên cổ tay Đỗ Linh Lan có vết bầm do Hàn Lạc Đình tạo ra, cùng với dấu tay không khác biệt lắm trên cổ cô.

Không muốn cùng một người đàn ông mất đi lý trí tốn nhiều nước miếng, Dương Mặc Phi một tay ôm chầm Đỗ Linh Lan đã bị thương không cách nào phản ứng rời khỏi phòng.

"Chờ một chút, cậu muốn mang cô ấy đi nơi nào?" Hàn Lạc Đình không nhịn được ngăn ở trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ rời đi.

"Tránh ra, đừng ép mình ra tay." Cảm thấy Đỗ Linh Lan đã không thể chống đỡ đi xuống dưới, Dương Mặc Phi nhăn mày lại, không kiên nhẫn ra lệnh. "A Đình, đừng ép mình coi thường cậu."

Nghe vậy, Hàn Lạc Đình nặng nề chấn động, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Linh Lan đang xiêu vẹo chỉ chờ ngã xuống.