Khi cô yêu anh

Khi cô yêu anh

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Khi cô yêu anh Nhìn Đỗ Linh Lan gắng gượng mang thai, Hàn Lạc Đình khẳng định chắc chắn người có thể làm cho cô lớn bụng, ngoại trừ anh ra thì còn có thể là ai đây?Lặng lẽ nhìn từng người từng người bày tỏ tình yêu với cô, anh lại giống như người chồng hay ghen, hận không thể ngay lập tức bắt cô vào lễ đường tuyên bố chủ quyền của mình.Nếu cô đã ngốc nghếch như vậy Ngốc nghếch yêu anh nhiều năm như vậy Vậy thì anh sẽ cưới cô về làm vợ. Cũng không có gì kì lạ, thế nhưng cô không chỉ không cho anh lên giường, mà còn luôn miệng nói với anh, cô mới không cần gả cho anh

Chương 12 : Chúng tớ đã không sao

Cô đi không có mấy bước, đồ trong tay đã bị người đoạt đi, cô kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc. "Mặc Phi." Cô cười lên.

Cô chưa bao giờ nghĩ, cô bạn gái nhỏ của Dương Mặc Phi cũng lớn lên ở trong cái trấn nhỏ này, cho nên khi cô gặp Dương Mặc Phi ở chỗ này, cô thật sự rất vui mừng.

"Cậu nên tìm người cầm thay cậu." Dương Mặc Phi không cho là đúng lắc đầu một cái, " Bây giờ cơ thể của cậu không giống với trước kia, nên cẩn thận một chút."

"Tớ biết." Thật ra thì đồ không nặng một chút nào, chẳng qua là anh đang ngạc nhiên mà thôi, "Cậu và Thư tiểu thư đã xong chưa? Cần tớ lại đi giải thích một chút với Thư tiểu thư không?" Bởi vì quan hệ của mình mà làm anh cùng bạn gái trở mặt, Đỗ Linh Lan cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Chúng tớ đã không sao, hơn nữa hôn lễ vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch." Nhắc tới việc ấy vừa làm mình thích vừa không biết làm thế nào với tiểu nữ nhân kia, Dương Mặc Phi lộ ra một vẻ mặt cưng chìu, thấy thế Đỗ Linh Lan chỉ cảm thấy thật tốt quá.

"Khi đó Thư tiểu thư hiểu lầm, các cậu còn gây gổ, tớ thật sự sợ mình hại các cậu, thật may là hiện tại không sao."

"Linh Lan, Lạc Đình sẽ đến." Ngay lúc cô thở ra một hơi, Dương Mặc Phi chợt nói, cô nghe được đột nhiên ngẩn ra.

"Thật ra thì trong khoảng thời gian này, cậu ấy vẫn luôn tìm cậu, nhưng chúng tớ không có ai nói cho cậu ấy biết." Cái này "Chúng tớ", là Dương Mặc Phi chỉ mình cùng với Long Triều, bọn họ đều biết cô ở trong trấn nhỏ này, nhưng bọn họ chưa bao giờ nói với Hàn Lạc Đình nơi cô ở, thậm chí phái người ở dưới lặng lẽ che giấu tin tức của cô.

Bởi vì hai người bọn họ nhất trí cho là, Đỗ Linh Lan chịu nhiều đau khổ như vậy, Hàn Lạc Đình cần chịu chút dạy dỗ, nhưng nhìn cái người đàn ông giống như thần một mình không gì thắng nổi, vì cô mà ngày càng tiều tụy. Cho dù che giấu khá hơn nữa, cũng không cách nào lừa gạt cậu ta, nói thật ra, làm người anh em Dương Mặc Phi này, cũng vì vậy mà cảm động.

Thiếu sự cản trở của anh cùng với Long Triều, Hàn Lạc Đình lập tức tìm được Đỗ Linh Lan, hơn nữa không phải ngoài ý muốn, bây giờ Hàn Lạc Đình đang trên đường chạy tới đây.

Đây là Long Triều mới vừa điện thoại nói với anh, Long Triều nói cho anh biết, quan trọng hơn là, Long Triều cảnh báo anh phải cẩn thận một chút, bởi vì Hàn Lạc Đình biết hai người bọn họ cản trở, bây giờ mới có thể đến mới tìm được Đỗ Linh Lan sau đó giận đến đánh Long Triều một quyền. Hơn nữa còn ngay trước mặt mọi người trong Long Gia, nếu như không phải là giận điên lên, Hàn Lạc Đình tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Tay nhỏ bé xoa bụng dưới, cơ thể cô cứng ngắc mới chậm rãi thả lỏng lại. "Mặc Phi, tớ không muốn nghe." Giọng nói kiên định, một chút nói dối hoặc là lừa mình dối người cũng không có.

Tất cả chuyện có liên quan đến Hàn Lạc Đình, Đỗ Linh Lan đều giống như không muốn lắng nghe. Cô đã đóng cánh cửa lòng mình lại, khóa thật chặt, cho nên Hàn Lạc Đình không có cách nào chi phối cảm giác cùng với suy nghĩ của cô.

"Tớ biết rõ cậu không muốn nghe, nhưng cậu thật sự không có ý định cho đứa nhỏ trong bụng cơ hội có một gia đình hoàn chỉnh?" Bà mẹ đơn thân không dễ làm, hơn nữa bên cạnh cô không có ai chăm sóc cô, làm người khác rất lo lắng.

"Bảo bảo có tớ." Bốn chữ ngắn ngủn, đã nói cho Dương Mặc Phi quyết tâm của cô.

Cô lần nữa tự nói với mình, đây là quyết định tốt nhất của cô. Cô cùng đứa bé có thể rất hạnh phúc sống qua ngày, bên cạnh cô cũng không phải là hoàn toàn không có ai chăm sóc cô, người ở trấn nhỏ này không phải rất quan tâm cô, rất chăm sóc cô sao?

Dương Mặc Phi lo lắng chuyện không đâu, cô sẽ chứng minh cho anh thấy.

"Thật sao? Nhưng tớ cho là có người không đồng ý." Ngẩng đầu, nhìn về phía máy bay trực thăng kia đang từ xa bay tới, môi Dương Mặc Phi nâng lên, cười cười nói.

Khá lắm, thật sự ngay cả một chút thời gian cũng không muốn chờ, đến trực thăng cũng mang ra.

Ban đầu Đỗ Linh Lan không biết Dương Mặc Phi là có ý tứ gì, cho đến tiếng rầm rầm rầm của trực thăng dần dần đến gần, một bóng người nhanh nhẹn nhảy xuống từ lúc trực thăng sắp đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, cơ thể cô lần nữa cứng đờ, con ngươi co rúc lại.

Thân hình quen thuộc kia, gương mặt quen thuộc, nếu không phải là Hàn Lạc Đình, còn ai vào đây?

Anh sải bước đến gần cô, đứng lại ở trước mặt cô, đầu tiên đôi mắt đen sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ kiểm tra Đỗ Linh Lan, xác định cô không có ít hơn cái tay, thiếu cái chân và ở trên bụng đã nhô ra của cô lưu luyến một lát. Anh chuyển hướng nhìn về phía Dương Mặc Phi bên cạnh cô.

Hàn Lạc Đình còn không có hành động, Dương Mặc Phi lớn tiếng doạ người giơ túi trong tay lên, "Đồ trên tay của tôi là Linh Lan muốn ăn, cậu nghĩ đánh ngã tôi sao?"

Đôi mắt đen nguy hiểm nhíu lại, rồi sau đó đoạt lấy cái túi trong tay Dương Mặc Phi, thay thế đứng ở bên cạnh Đỗ Linh Lan.

Đỗ Linh Lan nhíu mày lại, có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm Hàn Lạc Đình, rõ ràng là một thân quần áo màu đen, trên tay lại cầm mấy túi nhựa, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

"Ở nơi đó?" Nhưng mà anh một chút kỳ cục, hoặc cảm giác không được tự nhiên cũng không có. Tự làm ngơ nhìn về phía cô, rất tự nhiên hỏi, ý tứ của anh rất rõ ràng, anh muốn thay cô cầm những đồ này về nhà của cô, về phần sau sẽ làm những thứ gì, Đỗ Linh Lan còn không biết.

Hàn Lạc Đình ý đồ bất minh, nhưng cô đoán tám chín phần là vì bảo bảo trong bụng của cô, cho nên không trả lời, thà rằng đứng ở dưới ánh nắng chói chang giằng co cùng anh.

Phụ nữ mang thai sợ nóng, tất cả mới đứng không bao lâu, trên trán của cô đã toát ra một giọt lại một giọt mồ hôi hột, dính ướt sợi tóc mai bên tóc cô, xem ra vừa đáng thương lại suy nhược.

Vẻ mặt Hàn Lạc Đình vốn là thản nhiên dần dần nặng nề, gương mặt cũng bắt đầu lo lắng. "Em ở nơi đó? Anh chỉ là muốn giúp em mang đồ này về mà thôi." Đoán được nguyên nhân cô không nói một lời nào, anh không thể không giải thích.

Cho đến bây giờ anh làm việc đều không cần giải thích với cô, anh luôn nói cho cô biết mệnh lệnh là gì, nhưng lúc này anh lần nữa cảm nhận được, cô đã không phải là Đỗ Linh Lan mà mệnh lệnh gì cũng nghe theo. Cô đã từ bỏ thân phận Ảnh Vệ, trở thành một người không có bất kỳ quan hệ gì với Long Môn.

Chỉ là, cho dù cô cùng Long Môn không có quan hệ, không có nghĩa quan hệ giữa hai người bọn họ cũng mất đi, bởi vì cô mang thai tiểu bảo bối của hai người bọn họ.

Đôi mắt đen dừng trên bụng của cô, anh đã có thể tưởng tượng đến tương lai đứa bé được anh ôm vào trong ngực, hướng về phía bọn họ kêu ba mẹ là cảnh tượng rất đẹp đẽ. Nghĩ đến đây, sắc mặt của anh hơi dịu lại, không có dọa người như vừa rồi.

Ánh mắt anh chuyên chú, làm Đỗ Linh Lan không nhịn được đưa tay, mang bụng che giấu. Cô thật sự rất sợ, nếu như anh thật sự muốn đến mang bảo bối của cô đi, cô nên làm cái gì? Cô có thể làm thế nào?

Ánh mắt bất lực, dừng trên người Dương Mặc Phi.

Dương Mặc Phi thật sự rất muốn một quyền đánh Hàn Lạc Đình bất tỉnh, đồng thời đối với bản lĩnh có thể mang chuyện đơn giản đi phức tạp hóa, cảm thấy vô cùng khâm phục.

Về cơ bản, Hàn Lạc Đình chỉ cần nói với Đỗ Linh Lan, anh đối với cô đích thực có cảm giác là được. Cái bụng kia đợi sau khi hai người hòa thuận, muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu.

Hiện tại hai người còn chưa có hòa thuận, anh đã không kịp mà nhìn chằm chằm vào bụng của cô, hơn nữa nửa câu dễ nghe cũng không có, như vậy Đỗ Linh Lan làm sao có thể không hiểu lầm?

Dương Mặc Phi cũng muốn giúp Hàn Lạc Đình, nhưng bất luận cái gì, phụ nữ có thai cũng là sự lựa chọn đầu tiên. Cho nên anh nói với Đỗ Linh Lan: "Linh Lan, về nhà trước đi, cậu đứng phía dưới mặt trời chói chang đã lâu, đối với cơ thể không tốt."

Đỗ Linh Lan có chút do dự, cô vẫn còn lo lắng Hàn Lạc Đình là muốn tới giành tiểu bảo bối của cô. Cô cái gì cũng không có, cô không thể ngay cả tiểu bảo bối cũng mất.

"Đừng sợ, có tớ ở đây." Lo lắng trong mắt cô quá rõ ràng, làm Dương Mặc Phi không nhịn được lên tiếng bảo đảm, thuận tiện trừng mắt về phía cái người đàn ông đã bị nội thương, cảnh cáo anh không được nói lung tung nữa.

Dương Mặc Phi bảo đảm làm Đỗ Linh Lan gật đầu một cái, thoáng yên tâm.

Thật ra thì đứng ở dưới mặt trời, cô cũng bắt đầu có chút không thoải mái, cho nên, cô nhanh chóng xoay người bước chân ổn định đi về nhà.

"Nếu như cậu không muốn làm cho mọi chuyện phức tạp hơn, trước tiên cậu phải học được cách suy nghĩ từ góc độ của cô ấy. Nếu không đời này cậu cũng đừng nghĩ có thể đứng ở bên cạnh cô ấy một ngày." Dương Mặc Phi chờ Đỗ Linh Lan đi một đoạn, từ từ đuổi kịp Hàn Lạc Đình, lần nữa chỉ anh chi tiết quan trọng khi cùng chung sống với Đỗ Linh Lan.

Hàn Lạc Đình nhìn về người phía trước mảnh mai như cũ, người phụ nữ này cũng không vì mang thai mà tăng thêm thịt. Sau một hồi khá lâu mới nói: "Giữa chúng ta, còn có thể coi là có một món nợ, cậu nghĩ lúc nào thì cùng tôi tính toán rõ ràng?" Giọng nói lạnh lùng, tuyệt đối không giống như là nói giỡn.

Anh có thể trước mặt mọi người đánh Long Triều một quyền, Dương Mặc Phi cũng không có hy vọng mình có thể tránh được một kiếp này, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm để tính sổ. "Trước tiên cậu hãy giải quyết sự kiện này, có thể hòa thuận cùng cô ấy, tớ để cho cậu đánh một quyền. Tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì? Nhưng nếu như lần này, cậu dám làm cho cô ấy khóc một lần nữa, tớ có thể cam đoan với cậu, tớ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cái tên khốn kiếp này, phải biết tớ thật ra đã nhịn cậu rất lâu rồi. "

"Nếu như không phải cậu đã có vị hôn thê, cậu tuyệt đối sẽ vì những lời nói mới vừa rồi mà trả giá thật đắt."

"Tớ chưa từng nghĩ thì ra sức lực của cậu lại lớn như vậy." Dương Mặc Phi bật cười, phát hiện dáng vẻ Hàn Lạc Đình như vậy, thế nhưng khiến anh rất đồng cảm.

Đỗ Linh Lan là một cô gái xinh đẹp, cho dù cô có bản lĩnh hơn người, nhưng có lúc cô xem ra mảnh khảnh lại yếu đuối. Là đàn ông đều sẽ không nhịn được ra mặt giúp cô, muốn bảo vệ cô thật tốt.

Tới trấn nhỏ này chỉ mới một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cô đã để người trong trấn nhỏ thấy rõ ràng, cô gái như vậy là một người vợ hoàn mỹ và là người mẹ tốt. Mặc dù đã mang thai, nhưng không ít thanh niên cùng với ông chú, đã khua chiêng gõ trống tính toán lấy cô mang về nhà làm vợ. Tất cả bọn họ đều cho là cô không biết nhìn người, bị gạt mới có thể lớn bụng đi đến cái trấn nhỏ này.

Cho nên Dương Mặc Phi có thể đoán được, tương lai Hàn Lạc Đình muốn ăn khốc cũng không ít. Có thể nhìn bộ dạng Hàn Lạc Đình cho con ăn, tâm trạng Dương Mặc Phi thật sự rất tốt.