Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 20 : đau lòng

Bỏ đi, cô không đấu tranh nữa.

Nói hay không nói, cô cũng không muốn nghĩ nữa, cô chỉ muốn chuyện này hoàn toàn chấm dứt.

“Phó đại ca, em dường như hiểu lầm rất nhiều chuyện. Em nghĩ anh đối với em tốt như thế, như vậy chính là thích.” Cô lẳng lặng nhìn anh: “Em rất thích anh...... hay là nói, em rất yêu anh, cho tới nay đều như vậy. Từ lúc anh yêu cầu em không cần vì báo ơn mà đối tốt với anh, em đã biết mọi chuyện em làm không phải vì báo ơn, mà bởi vì yêu.”

Phó Thực Ân không dự đoán được cô đột nhiên tỏ tình, nhất thời không phản ứng lại được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô.

“Em biết anh thích chị họ, rất nhanh thôi sẽ kết hôn với chị ấy...... Em có chút khó chịu...... Không, em rất khó chịu, vô cùng khó chịu...... khó chịu đến muốn chết......” Hốc mắt cô đỏ hoe, nhưng vẫn nhịn xuống không khóc. “Nhưng mà em sẽ tốt lên, sẽ tiếp tục coi anh là anh trai, hiện tại, cho em tạm thời trốn một chút được không?”

Lục Hân Á nói  xong cũng không chờ anh phản ứng lại, quay đầu bước ra khỏi khu ghế lô.

“Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh......” A Thác bên ngoài, đầu thiếu chút nữa đụng vào cô.

Lục Hân Á cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán cà phê.

Phó đại ca cóDi»ễn đàn L«ê Quý Đ»ôn. lẽ không có cơ hội biết, quán cà phê này có cái tên tiếng Anh là Q.a không thể giải thích được, chính là “Vĩnh viễn” trong tiếng Gaelic*, là cô ở trong lòng tự hứa hẹn muốn vĩnh viễn làm “Người kia” của Phó đại ca, mặc kệ ra sao sẽ không vứt bỏ anh, vĩnh viễn sẽ là “người kia” ủng hộ anh.

*xem để biết thêm chi tiết

Hiện tại cho dù cô vẫn nguyện ý trở thành người kia, nhưng còn Phó đại ca? Anh có cần “Vĩnh viễn” Sao?

Lấy trí tuệ của Phó Thực Ân, tự nhiên không khó đoán ra Lục Hân Á nhất định không cẩn thận nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với nhà họ Ngụy đêm đó, mới có thể hiểu lầm anh có ý với Ngụy Giai Hâm.

Hơn nữa hiển nhiên cô mới nghe xong nửa đoạn đầu đã bỏ đi, cho nên mới không nghe thấy nửa đoạn dưới anh khéo léo từ chối Ngụy Văn Trọng.

Nhưng cái đó không quan trọng. Quan trọng là, cô vậy mà lại đột nhiên tỏ tình với anh.

***

Suốt hai ngày nay, 。com Phó Thực Ân cũng không tới quán cà phê, thứ nhất là công việc gần đây quá bận rộn, còn nữa là vì bình tĩnh trầm ổn như anh, nhưng nhất thời không có cách nào làm rõ được suy nghĩ của mình, không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Cảm xúc rối rắm cứ vây lấy khiến tâm thần anh không yên, rơi vào trạng thái buồn bực.

Mấy cuộc hội nghị đơn giản thường kì đều có người biến thành vật hi sinh, mọi người đều thập phần hoang mang, tổng giám đốc đại nhân bình thường xử sự không câu nệ, tính tình ôn hòa, sao đột nhiên lại đổi tính lấy nhị thiếu ác ma làm chuẩn thế này?

Liên quan tới nghi vấn này, có người cư nhiên không sợ chết chạy tới hỏi nhị thiếu gia, mà tất nhiên, Phó Ngộ Hi sẽ trưng ra vẻ mặt “liên quan quái gì tới anh” lườm lại.

Đối phương ngậm miệng không dám hỏi nữa, Phó Ngộ Hi lại cảm thấy tò mò.

Thừa dịp tới tổng công ty nói chuyện hợp tác làm ăn, thời điểm cuộc họp kết thúc cũng đã là buổi tối, anh đi qua văn phòng tổng giám đốc phát hiện đèn vẫn còn sáng, liền thuận tiện tới thăm ông anh trai nhân cách đột biến một chút.

“Nghe nói gần đây anh giật điện mọi người rất lợi hại.” Phó nhị thiếu căn bản chưa từng nghe qua cái gọi là uyển chuyển hay khách khí, đã hiếu kì liền trực tiếp hỏi tới. “Khổ sở vì tình sao?”

“Anh giống người như thế sao?” Phó Thực Ân không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà chỉ nhẹ nhàng dẫn dắt.

“Anh không phải người như vậy, chẳng qua gặp được đúng người, thì sẽ thay đổi.” Thân là người từng trải, Phó Ngộ Hi rất  。comrõ ràng đàn ông khi yêu có thể ngốc đến tình trạng nào. “Là thứ trước kia ở trong nhà chúng ra đi?” Ngoài cô gái của mình, anh căn bản sẽ không phí tâm nhớ tên của những sinh vật khác phái khác.

“Lục Hân Á, cô ấy tên là Lục Hân Á, không phải là thứ kia.” Phó Thực Ân không nhịn được sửa đúng.

“À......” Phó Ngộ Hi kéo dài âm cuối, ánh mắt vô cùng mờ ám. “Anh trai, anh cũng không phải người trẻ tuổi gì nữa, không cần kín đáo như vậy chứ? Nếu vừa ý liền tỏ thái độ đi.”

“Anh vẫn coi cô ấy là em gái.” Có khi anh thật sự hâm mộ kiểu tự hỏi của cậu em trai đơn bào này. “Không nói đến vấn đề thích hay không thích.”

“Em không biết anh nghĩ thế nào, nhưng Dư Phi có nói qua với em, anh cũng coi cô ấy là em gái, nhưng hai cô em gái này có gì khác nhau, chỉ có bản thân anh rõ ràng nhất.” Phó Ngộ Hi duỗi người, hôm nay anh ta đến đây chính là để nhìn dáng vẻ khổ sở vì tình của ông anh luôn tỉnh táo này, như ý nguyện được thấy anh trai rơi vào suy nghĩ sâu xa, cũng đáng giá làm một vé quay về. “Anh vì nhà họ Phó bán mạng nhiều năm như vậy, cũng nên ngẫm lại chuyện của bản thân, nếu anh muốn một kì nghỉ tình yêu, em sẽ trở về giúp đỡ, coi như em trả nợ anh.”

Cậu em tùy hứng vậy mà cũng có lúc săn sóc như vậy, xem ra tình yêu thật sự thay đổi nó rất nhiều. Phó Thực Ân mỉm cười. “Nếu cần anh sẽ không khách khí đâu.”

Phó Ngộ Hi nói rõ ràng hết rồi liền không lãng phí thời gian nữa, tiêu sái bỏ lại một câu “Vậy liên lạc sau” rồi chạy lấy người.

Để lại Phó Thực Ân còn đang suy nghĩ câu nói kia của em trai.

Cùng là em gái, anhDi»ễn đàn L«ê Quý Đ»ôn. đối với Hân Á và Dư Phi có gì khác nhau...... Chuyện cũ rõ ràng hiện lên, trong khoảng thời gian ngắn, càng nhiều suy nghĩ kì quái khiến tâm tư vốn đang buồn bực của anh trở nên càng rối loạn.

Anh xoa bóp mi tâm, nhìn thời gian hiện trên máy tính, đã 9 giờ tối, GS 9 giờ rưỡi đóng cửa, có lẽ anh nên tới đó ăn tối, thuận tiện nói chuyện cùng Hân Á.

Giai điệu nhạc Pháp nhẹ nhàng động lòng người du dương trong không khí, ánh nến lờ mờ tràn đầy tình cảm, rượu ngon món ngon ở phía trước, nhưng có người vẫn mặt mày ủ rũ, rầu rĩ không vui.

“Ăn cơm cùng anh đau khổ như vậy sao?” Cố Bản Phàm đang cố gắng giải thích lịch sử gia đình cùng lịch sử phấn đấu của bản thân, rốt cục chú ý tới giai nhân ngồi đối diện vẫn luôn rã rời không hứng thú, không khỏi có cảm giác suy sụp sâu sắc.

“Thật có lỗi, học trưởng.”Lục Hân Á hoàn hồn, nặn ra nụ cười khổ.“Mục đích đến hôm nay em đã nói rõ ràng rồi, hy vọng học trưởng có thể thông cảm.”

Từ sau ngày thổ lộ đó, cô cũng chưa gặp lại Phó đại ca, ngược lại Cố Bản Phàm biết cô đang bị tổn thương, càng thêm hăng hái theo đuổi, mỗi ngày gần như đều làm ổ ở quán cà phê hỏi đông hỏi tây, gọi đồ cũng không thấy ăn, khiến cô đau đầu nhức óc.