Giữ Chặt Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.
Chương 33 : kiên cường
Cô thật lòng cảm ơn mẹ rốt cục không buông tha bản thân, cuối cùng có được hạnh phúc đáng quý nhất thuộc về mình. Mà cô cuối cùng đã có thể buông xuống chuyện thấp thỏm nhất trong lòng.
“Không phải cám ơn mẹ, là cám ơn con đã gặp cậu ấy.”
Lục Hân Á cùng Phó Thực Ân ở nhà mẹ ăn cơm xong mới lưu luyến không rời trở về, cả một buổi tối, khóe miệng cô luôn cong lên vui vẻ.
“Em cuối cùng không còn lý do gì để khóc đi?” Thấy cô tâm tình tốt, Phó Thực Ân cũng mừng thay cô.
“Thực Ân, cám ơn anh.” Dùng sức ôm chặt lấy anh, cô thật cám ơn anh đã cho cô tất cả.
“Đứa ngốc.” Anh hôn môi cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
“Thực Ân, thật ra hôm nay......” Nhìn ánh mắt dịu dàng thẳng thắn của anh, Lục Hân Á cảm thấy mình nên kể chuyện hôm nay gặp anh họ ra cho anh.
Lúc cô đang do dự, tiếng di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện dãy số lạ, nhưng cô lại cảm thấy người gọi tới là anh họ.
“Em nhận điện thoại trước đi.” Thấy cô do dự, tưởng cô đang nghĩ tới chuyện có nhận điện thoại hay không, Phó Thực Ân săn sóc nói chuyện: “Anh còn có email muốn gửi đi, em nói chuyện xong lên giường nghỉ ngơi trước.”
Lục Hân Á có chút không yên bất an nhận điện thoại, quả nhiên, giọng nói của Ngụy Thanh Nguyên truyền đến từ bên kia.
“Hân Á.”
“Anh họ.” Lục Hân Á có chút căng thẳng xác nhận Phó Thực Ân đã rời đi, nói có chút vội vàng: “Em nói với anh này, anh thật sự hiểu lầm Thực Ân rồi, Thực Ân thật sự không phải loại người như anh nói. Hôm nay em đã gặp được mẹ, bà rất tốt, Thực Ân chưa từng gây khó xử cho bà.”
“Anh biết.”
Ngụy Thanh Nguyên đáp vậy khiến Lục Hân Á ngạc nhiên, khẩu khí bình thản của hắn cùng ngữ điệu tràn ngập phẫn nộ chiều nay hoàn toàn khác nhau.
“A?”
“Anh chỉ là muốn biết tên kia có tốt với em hay không?” Ngụy Thanh Nguyên cười cười, “Nếu cậu ta đối với em đủ tốt, em nhất định có thể tin tưởng cậu ta vô điều kiện.”
“Anh họ?” Cô càng nghe càng mơ hồ. “Em không hiểu.”
“Nếu anh nói, những chuyện anh kể với em hôm nay không phải chưa từng xảy ra, em có thể tha thứ cho cậu ta, tiếp tục ở chung với cậu ta không?” Ngụy Thanh Nguyên hỏi.
Lục Hân Á nghĩ nghĩ, dứt khoát mở miệng, “Nếu anh ấy từng vì kéo em ra khỏi ngôi nhà đó mà làm ra chuyện sai lầm gì, vậy em cũng không cách nào oán trách anh ấy.”
Câu trả lời của cô khiến Ngụy Thanh Nguyên ở đầu điện thoại bên kia nở nụ cười.
“Được rồi, anh đây sẽ nói với em một bí mật.” Hắn thần bí hề hề mở miệng, “Khi đó, cậu ta quả thật vì muốn trừng phạt tên đàn ông kia, sắp đặt cạm bẫy, dụ đỗ ông ta mắc mưu, chỉ là cậu ta không đoán trước được tiền của mẹ em cũng ở trong đó. Vì để giải quyết vấn đề, cậu ta đã gánh khoản nợ của mẹ em, nhưng không động đến tiền của tập đoàn Phó thị để trả, mà dùng chính tiền cậu ta kiếm được.”
“Hả?” Lục Hân Á kinh ngạc, cô vẫn cứ nghĩ mẹ thoát được món nợ là do lợi dụng đặc quyền của Phó thị, không nghĩ tới là dùng tiền của Thực Ân......
Khi đó Thực Ân vẫn còn là sinh viên, cho dù đã tới thực tập ở công ty, sao có thể có tiền được chứ? Chỉ là áp lực kế nghiệp cũng khiến anh đủ bận rộn rồi, vậy mà anh lại còn vì cô mà đeo trên lưng món nợ lớn như vậy?
“Cậu ta giống như em nghĩ, tuổi trẻ làm những việc ngu ngốc, kết quả gánh nợ đến mấy năm mới trả hết.”
“A......” Ngu ngốc, vì sao phải làm vậy chứ? Đã nói sẽ không khóc nữa, Lục Hân Á vẫn không nhịn được mà mũi ê ẩm. “Nhưng mà...... anh họ, sao anh lại nói với em những chuyện đó?”
“Bởi vì đây là anh nợ cậu ấy.” Giọng nói Ngụy Thanh Nguyên trở nên mỏng manh. “Cha mẹ cậu ấy mới mất đi năm ấy, cha mẹ anh vẫn luôn muốn đoạt Phó thị, cho nên mỗi ngày bất kể ngày đêm lập kế hoạch, mà anh vì muốn lấy lòng ông, cho nên ý đồ lái xe...... đâm chết cậu ấy......”
“Làm sao có thể?” Anh họ thiện lương trong cảm nhận của cô sao có thể làm ra chuyện đó, “Chẳng lẽ Thực Ân từng nói người gây bất lợi với anh ấy chính là anh?”
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên thừa nhận, đối với quyết định sai lầm ngay xưa mà thở dài.
“Nhưng hai người rõ ràng là bạn tốt, vì sao lại......”
“Cũng bởi vì như vậy, anh mới càng ghét cậu ta.” Ngụy Thanh Nguyên thẳng thắn nói ra sự đê hèn của mình. “Cậu ta cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, vẻ ngoài tốt, suy nghĩ thông minh, thân thể khỏe mạnh, ngay cả sau khi cha mẹ chết còn để lại tài sản khiến người ta hâm mộ.”
“Anh họ......”
“Ai! Nói cái đó cũng không còn ý nghĩa gì, vài năm này anh ở Mỹ không chịu về, cũng là bởi không có mặt mũi gặp cậu ấy, hơn nữa rõ ràng cha anh đối với Phó thị vẫn luôn có dã tâm, cho nên mới không muốn bị cuốn vào chuyện này nữa. Tuy rằng anh mắc nợ sự tin tưởng của cậu ta, nhưng cậu ta cũng nên cảm ơn anh đưa em cho cậu ta.” Ngụy Thanh Nguyên thanh thoát nói: “Lần này trở về nghe được tin em ở cùng cậu ấy, anh rất cao hứng, anh nghĩ cậu ta nhất định phải vô cùng dụng tâm với em, mới có thể khiến em tình nguyện nghi ngờ anh cũng vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ấy.”
“Anh họ, em chỉ là......” Lục Hân Á lắp bắp muốn giải thích.
Ngụy Thanh Nguyên lại sáng sủa nở nụ cười. “Không cần áy náy, đây là chuyện tốt, trên thế giới này người có thể vô điều kiện tin tưởng đối phương không nhiều, nếu không thì chính là kẻ ngốc, nếu không nữa thì chính là yêu sâu sắc. Anh rất vui em tìm được người thật lòng yêu mình, ‘dịch đắc vô giá bảo, khó đắc hữu tình lang’*, nhìn thấy cô em họ anh yêu thương nhất có được hạnh phúc, anh thật sự rất vui.” Anh nói rõ ràng, tạm dừng vài giây mới thoải mái lớn tiếng nói: “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, anh nên lên máy bay.”
*đại khái là bảo vật vô giá dễ dàng có được, nhưng muốn tìm người thật lòng yêu mình thì rất khó
“Đợi chút, anh muốn về Mỹ sao? Anh không nói chuyện với Thực Ân sao? Em tin rằng anh ấy đã sớm không còn trách anh nữa.” Lục Hân Á có chút lo lắng, cô hy vọng hai người con trai cô quan tâm nhất trên đời này có thể hòa hảo như lúc ban đầu.
“Tình cảm đã có vết rách muốn phục hồi như cũ rất khó, nếu không thể toàn tâm tin tưởng, làm bạn bè sẽ không có ý nghĩa gì cả.” Ngụy Thanh Nguyên thực tiêu sái nói. “Vài năm tiếp nữa, có lẽ chờ bọn anh già đến độ quên đi chuyện này có lẽ sẽ làm bạn trở lại đi.”
Trong lòng biết anh họ nói những lời này biểu hiện lần này hắn đi sẽ lại không có tin tức nhiều năm, Lục Hân Á nhịn không được mũi lại xót. “Vậy, anh phải bảo trọng, chú ý thân thể, nếu như có thể, hãy giữ liên lạc với em.”
Ngụy Thanh Nguyên đáp vài tiếng, điện thoại liền cắt đứt.