Giữ Chặt Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.
Chương 28 : làm cho anh
“Tin đồn đều là những lời nhảm nhí.” Phó Thực Ân không biết từ khi nào đã nói chuyện xong với trưởng bối nhà họ Ngụy, đi đến phía sau Lục Hân Á, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Tôi nghĩ lấy năng lực của tôi, còn không đến mức không tìm được mẹ vợ tương lai.”
“Phó đại ca?” Ngụy Giai Hâm cả kinh, lại nhìn thấy thái độ tìm mọi cách che chở của anh với Lục Hân Á, sắc mặt lập tức hết xanh lại trắng.
“Hai vị tiểu thư nhà họ Ngụy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, mời các cô tự lo cho tốt đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy các người ức hiếp vợ chưa cưới của tôi.” Giọng nói Phó Thực Ân lạnh lẽo, trong đó có cả ý tứ cảnh cáo khiến người ta không thể bỏ qua, anh thản nhiên nhìn chị em nhà họ Ngụy một cái, rồi ôm lấy Lục Hân Á đang cúi đầu khóc xoay người rời đi.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc, Lục Hân Á liền trốn vào phòng, thân là chủ nhân Phó Thực Ân không thể rời vị trí, chỉ có thể nhanh chóng chấm dứt tiếc rượu.
Thời điểm anh vào phòng, cô đã thay lễ phục rửa mặt chải đầu xong, chỉ là ánh mắt còn hồng hồng sưng đỏ, ngồi một góc ngẩn người.
Dáng vẻ uể oải yếu ớt của cô khiến lòng anh chợt đau, anh đi tới nhẹ nhàng đè lên bả vai cô.
Cảm nhận được sức mạnh ổn định quên thuộc từ trên vai truyền đến, Lục Hân Á quay đầu ôm lấy thắt lưng Phó Thực Ân, trán đặt lên chiếc bụng rắn chắc của anh, thì thào nói nhỏ, “Em thật sự tồi tệ…… Mẹ xảy ra chuyện như thế, vậy mà em cũng không biết……”
“Được rồi, trước đừng khổ sở.” Phó Thực Ân vỗ vỗ cô, dịu dàng khuyên bảo. “Hai người nhà họ Ngụy kia nói không chừng chính là muốn bắt nạt em mới nói bậy nói bạ, em trước đừng lo lắng.”
“Không, anh không biết đâu……” Lục Hân Á ngẩng đầu, trong mắt phiếm ánh lệ, nhìn anh tha thiết. “Thời điểm cuộc sống không ổn, mẹ sẽ tìm đàn ông để dựa vào, những người đó rất nhiều người không yên phận…… Các chị nói…… không phải chưa từng xảy ra.”
Những năm gần đây cô lớn lên dần dần thành thục, gặp qua rất nhiều người, mới bắt đầu hiểu được mẹ không ngừng đổi đàn ông bên người là vì cảm thấy không an toàn, cô thấy mẹ thật đáng thương, dù sao hồi còn ở cùng mẹ, trong cuộc sống cũng không có gặp ai như Phó Thực Ân có thể kéo bà lại.
“Đừng tự dọa mình như vậy.” Phó Thực Ân ngồi xuống bên cô, ôm cô vào lòng.
“Em thật sự không xong rồi.” Hai má dán vào ngực anh, khăn giấy trong tay đã bị nước mắt cô thấm ướt. “Khi đó một lòng muốn chạy khỏi nơi đó, liền bỏ mẹ lại……”
“Không phải như thế, em biết là không phải mà.” Anh nắm lấy bả vai nhỏ yếu của cô khiến cô đối mặt với mình, trịnh trọng mở miệng, “Em cũng không bỏ lại bà ấy.”
Nhìn đôi mắt đen của anh, Lục Hân Á nhớ tới năm ấy, ngày đó Phúc bá và luật sư muốn dẫn cô đi, mẹ quả thật chưa từng mở miệng muốn giữ cô lại.
“Nhưng mà mẹ…… vẫn là mẹ em.” Ít nhất trước đó, mẹ vẫn mang cô theo bên người, cố gắng nuôi cô lớn, không phải sao? “Một mình mẹ không thể sống được…… em lại không có cách giúp đỡ, ngay cả cách liên lạc cũng không có……”
“Bà ấy có phương thức liên lạc với luật sư Cố, nếu bà ấy thật sự muốn tìm em, sẽ không phải không có cách.” Phó Thực Ân chỉ hy vọng không phải nhìn vẻ tự trách của cô nữa, nhưng sự thật tàn khốc như vậy, vẫn tàn nhẫn tựa như con dao sắc bén.
Nếu không phải cô bỏ mẹ, thì chính là mẹ bỏ cô, mặc kệ sự thật là thế nào, đều đủ khiến cô tan nát cõi lòng.
“Nhiều năm vậy rồi, em tưởng rằng sẽ không đau nữa......” Cô nghẹn ngào nói.
“Xuỵt.” Ánh mắt ôn hòa thâm thúy dừng trên cô, anh hôn lên khuôn mặt mềm mại đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói nhỏ: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình được không?”
Nụ hôn của anh trân trọng mềm nhẹ, khiến Lục Hân Á cảm thấy thật ấm áp.
“Chuyện mẹ em anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng.” Anh nhỏ giọng cam đoan, hôn lên môi cô.
“Thực Ân......”
“Xuỵt, đừng khóc.” Anh muốn cô quên đi tất cả sự thương tâm, vì thế dịu dàng hôn môi cô. “Anh đã nói sẽ bảo vệ không để em đau lòng nữa, không được hại anh nuốt lời.”
Trong nụ hôn nóng bỏng dịu dàng của anh, sự thương thâm, mất mát cùng đau đớn vì bị vứt bỏ của cô, giống như từng chút từng chút một nhạt dần.
Cô muốn nhiều hơn, cô muốn anh. Cô khát vọng tình yêu của anh bổ khuyết cho sợ hãi cùng khuyết điểm trong cuộc đời cô.
Khi nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, anh nhẹ nhàng âu yếm đường cong nữ tính của cô, gần như không thể khắc chế được sự xúc động của mình, hơi thở ồ ồ hỗn loạn.
Anh hôn rồi lại hôn, rốt cục nhịn xuống dục vọng sắp bùng nổ, thở gấp bên tai cô nói nhỏ, “Không thể tiếp tục...... em không biết sẽ xảy ra chuyện gì......”
Lục Hân Á mở đôi mắt mờ sương xinh đẹp, nhìn thật sâu vào người đàn ông đang bị dục vọng tra tấn, đây là người đàn ông cô yêu.
Người đàn ông luôn dịu dàng, trân trọng cô.
Cô biết cô sẽ không hối hận.
Nở nụ cười ngọt ngào với anh, thân thể mềm mại của cô tiến lên, e lệ mà chủ động hôn anh.
“Em biết.” Cô dụ dỗ nhẹ nhàng cắn môi anh. “Em yêu anh, hơn nữa...... em cũng muốn.”
Lời cho phép giải phóng tia lí trí cuối cùng của người đàn ông.
Ban đêm dịu dàng nồng nhiệt, bữa tiệc riêng tư của đôi tình nhân, rốt cuộc lặng lẽ tới rồi......
Nắng trời mùa đông ấm áp chiếu vào trong phòng, trên chiếc giường đơn, thân thể mềm mại phập phồng nằm trên đó, khuôn mặt ngọt ngào giờ phút này ngủ say lộ vẻ ngây thơ, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhẹ rung động.
Phó Thực Ân chống khuỷu tay nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên nụ cười nhẹ.
Trải qua nhiều năm vất vả như vậy, ông trời cuối cùng cũng không quên hạnh phúc của anh, hơn nữa từ thật lâu trước đó, đã đưa thiên sứ đến bên người anh.
Nửa năm qua chính thức hẹn hò với Hân Á, anh mới hiểu được cuộc sống tự cho là phong phú bận rộn đã thiếu mất cái gì, cũng mới biết được trong đêm khuya thức đêm tăng ca, anh muốn dùng công việc thay cho giấc ngủ trống rỗng là từ đâu mà đến.
Mười năm trước người anh muốn bảo vệ, sau một đường mưa gió anh gắng sức đi qua, cuối cùng nghỉ lại trong lòng anh.
Ngón tay anh lướt qua ngũ quan khéo léo của cô, lại duỗi tay nhéo nhẹ hai má cô, không nhịn được cúi người xuống hôn, không muốn một mình tỉnh dậy, muốn đánh thức cô dậy làm bạn với anh.