Giữ Chặt Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.
Chương 32 : Liền dứt khoát
Phòng ở không lớn, thiết bị bên trong đơn sơ, chỉ có bàn ghế đồ dùng đơn giản, bên cạnh bàn, một người đàn ông dưới ánh đèn đang cúi đầu khắc gỗ.
Nghe thấy tiếng bọn họ vào nhà, người đàn ông ngẩng đầu lên.
“A Tiến, đây là con gái em, Hân Á.” Mẹ Lục giới thiệu, để hành lá lên bàn, hai tay tùy ý xoa xoa lên người, lại có chút ngại ngùng, “Hân Á, A Tiến về sau chính là cha con.”
“Mẹ, mẹ kết hôn?” Lục Hân Á rất kinh ngạc, từ nhỏ mẹ đều nói bên miệng rằng công dụng của đàn ông là cái máy rút tiền, tuyệt đối không được kết hôn với bọn họ, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền là đáng tin nhất......
Không nghĩ tới, mẹ luôn giắt chuyện kết hôn bên miệng, thế nhưng lại kết hôn?
“Không được sao? Chê mẹ vừa già vừa xấu không có ai muốn sao?” Mẹ Lục tức giận nói.
“Không phải.” Lục Hân Á vội vàng lắc đầu, cao hứng nói: “Con rất vui, chúc mừng mẹ.”
“Được rồi, đã kết hôn ba năm rồi có cái gì mà chúc mừng chứ.” Khuôn mặt phơi đen của mẹ Lục thoáng chút ửng đỏ.
Người đàn ông tên A Tiến thay ba người châm nước trà, trầm mặc gật đầu với Lục Hân Á, thoáng cười một chút.
Lục Hân Á vụng trộm quan sát người đàn ông bình thường tráng kiện này, ông khoảng chừng sáu mấy tuổi, thoạt nhìn hàm hậu không nói nhiều lắm.
Cô thấy ông săn sóc thay mẹ châm trà, nhẹ giọng nhỏ lời nói với mẹ, đáy mắt nhìn mẹ cũng rất dịu dàng, tựa như khi Thực Ân nhìn cô vậy.
Mẹ rốt cục tìm được đúng người, cô thật sự mừng thay cho mẹ.
“A Tiến à, anh đưa Phó tiên sinh ra ngoài đi dạo quanh chút, em có lời muốn nói với Hân Á.” Mẹ Lục giao phó.
“Được, được.” A Tiến rốt cục mở miệng nói chuyện, chẳng qua chỉ nói hai chữ. Ông hướng nhìn Phó Thực Ân, hai người liền rời đi.
Trong phòng đột nhiên lâm vào trầm mặc, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước rỉ ra từ vòi.
“Mẹ......” Lục Hân Á mở miệng trước, hỏỉ ra nút thắt vẫn luôn ở trong lòng không tháo ra được, “Vì sao không liên lạc với con?”
Mẹ Lục nhìn cô nửa ngày, ánh mắt không còn đắc ý phấn chấn như hồi còn trẻ, góc cạnh đã mài đi, mềm mại khoan dung rất nhiều. Tay bà sờ sờ mặt con gái, lộ ra nụ cười kiêu ngạo chỉ khi người mẹ nhìn con mình mới có.
“Thật tốt, con gái mẹ đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp như vậy, giống mẹ.” Bà tạm dừng một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Liên lạc với con làm gì chứ? Không có mẹ, con mới có thể sống tốt như vậy, không phải sao?”
“Không phải......” Lục Hân Á dùng sức lắc đầu, “Mẹ...... lúc bị thương vì sao không nói cho con biết? Con có thể chăm sóc mẹ mà.”
“Chăm sóc mẹ? Mẹ không liên lụy đến con đã là tốt rồi, thế nào lại cần chăm sóc......” Mẹ Lục thở dài. “Lại nói tiếp, có lẽ mẹ nên cám ơn tên súc sinh đã đánh tỉnh mẹ kia, sau khi con bị nhà họ Phó mang đi, không lừa con đâu, khi đó mẹ cảm thấy thực nhẹ nhàng, đứa con gái riêng là con rốt cục đã đi rồi, mẹ có thể tìm được kẻ giàu khác tốt hơn.”
Lục Hân Á rũ mắt xuống, dù cô từng nghĩ qua như vậy, nhưng mà từ chính miệng mẹ nói ra, trong lòng cô vẫn có chút bị tổn thương.
“Con không cần cảm thấy khổ sở, là người làm mẹ này ích kỷ, trước kia chỉ muốn sống qua ngày thật tốt.” Tay mẹ Lục vỗ vỗ lưng cô, “Khi đó mẹ tìm được tên nhà giàu lắm tiền, cho hắn bao dưỡng làm vợ bé, mới đầu đương nhiên hắn đối xử với mẹ tốt lắm, ra tay lại hào phóng, cho nên khi hắn bắt đầu động thủ với mẹ, đau thì đau thật, mẹ còn rất luyến tiếc phải buông tay con cá lơn. Khi đó mẹ nghĩ, chỉ cần mẹ lấy đủ tiền từ hắn là có thể đi rồi, trải qua những ngày lành của mình.”
Lục Hân Á hoàn toàn có thể tưởng tượng được, trước kia quả thật mẹ luôn nghĩ như vậy.
“Không nghĩ tới hắn ra tay càng lúc càng hăng, thẳng đến lần cuối cùng hắn uống rượu, rốt cục hoàn toàn mất đi khống chế.” Mẹ Lục nhẹ vuốt vết thương xấu xí trên mặt mình, xem ra trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Lần đó thiếu chút nữa bị đánh chết, thời điểm được đưa tới bệnh viện, mẹ một mực suy nghĩ, đời này mẹ biến thành như vậy rốt cục là vì cái gì? Chỉ vì quần áo xinh đẹp, những thứ kiểu cách kia, đồ xa xỉ kia, có thể mua được sự tôn trọng sao? Mẹ phát hiện mình đã quá sai lầm, sau đó đột nhiên thấy may mắn con không ở bên mẹ, may mắn con được đưa đi rất xa, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau chịu khổ.”
Mũi Lục Hân Á chua xót nắm chặt lấy tay mẹ.
“Sau khi bị thương, tên đàn ông kia sợ tội không dám tìm mẹ, tiền cũng cầm đi hết, một xu cũng không để lại. Mẹ thiếu chút nữa bị bệnh viện đuổi đi, cuối cùng đành phải trở về cầu các cậu con.” Mẹ Lục cười khổ nói: “Dù sao cúi đầu theo chân bọn họ cũng không phải lần đầu, mẹ không cần bọn họ nghĩ thế nào, nhưng mẹ lại không muốn kéo con xuống nước cùng, cho nên mới không muốn liên lạc với con.”
“Mẹ......”
“Mẹ có liên lạc với luật sư Cố, cậu ta nói nhà họ Phó đối xử với con rất tốt, mẹ cũng an tâm.” Mẹ Lục nói tiếp: “Sau khi mẹ qua khỏi, liền thành cái dạng này, ai nấy nhìn đều sợ, vốn muốn dứt khoát mà chết đi, dù sao con cũng đã được sống tốt, mẹ lại không có lối thoát, cứ như vậy thôi. Cuộc đời mẹ đã sai lầm một lần, kiếp sau sẽ không lặp lại nữa.”
Đây là lần thứ hai Lục Hân Á nghe được người thân bên cạnh mình có ý niệm tự sát trong đầu, khiến cô lại kinh hãi.
“Chẳng qua ông trời đối với mẹ cũng không tệ, để A Tiến tới cứu mẹ.” Mẹ Lục nói hai ba câu liền qua đoạn năm tháng đau khổ ấy, dù sao đối với bà mà nói cũng không phải cái gì đáng để nhắc lại, “Tóm lại hiện giờ mẹ rất tốt, thực thỏa mãn. Còn con? Phó tiên sinh kia đối xử tốt với con chứ?”
“Vâng.” Lau đi nước mắt, Lục Hân Á nở nụ cười, “Anh ấy rất yêu con.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Lục vui vẻ gật đầu, tay nhẹ nhàng xoa má cô. “Con gái mẹ xinh đẹp giống mẹ, mệnh lại tốt hơn, mẹ có chút ghen tỵ đâu! Nhưng so với chuyện xảy ra trên người khác thế này vẫn tốt hơn.”
Nhìn thấy nụ cười rộng lượng sáng sủa trước đây không thấy được trên mẹ, dù hiện giờ mẹ không còn đẫy đà, cũng không còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy nữa, nhưng mà Lục Hân Á rất thích mẹ của bây giờ.
“Mẹ, mẹ đến ở với con được không?” Nắm chặt lấy đôi tay vì lao động mà thô ráp của mẹ, Lục Hân Á chân thành tha thiết nhìn bà. Xa cách nhiều năm như vậy, cô hy vọng có thể được hiếu thuận với mẹ.
“Đùa gì thế? Mẹ ở chỗ này không khí tốt lại được tự do, mới không cần tới thành phố làm khổ thân đâu.” Mẹ Lục một vẻ đánh chết cũng không theo, liên tục xua tay nói: “Nói cho con này, điều kiện chỗ con không tốt bằng nơi đây đâu, mẹ không muốn tìm con là vì sợ con bảo chuyển đi đấy.”
Lục Hân Á nở nụ cười.
“Được rồi.” Mẹ Lục cũng cười. “Nhìn thấy con như vậy mẹ cũng an tâm, con thấy mẹ như vậy cũng yên tâm rồi chứ? Đi thôi, cùng Phó tiên sinh kia sống qua ngày của con đi. Trừ phi muốn lên núi nghỉ phép, nếu không không được đến quấy rầy mẹ biết chưa?”
“Mẹ.” Lục Hân Á nhìn mẹ, thành tâm nói: “Cám ơn mẹ.”