Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 21 : sự cô quạnh

Cố Bản Phàm giống như kẹo da trâu vậy, quấn quýt muốn hẹn hò với cô, cuối cùng cô bị làm phiền không chịu nổi, tâm tình làm việc bị chịu ảnh hưởng lớn, đành phải đáp ứng hẹn hò với hắn.

Cô nhìn hắn, thành khẩn nói:“Hôm nay em thử hẹn hò với anh, chính là muốn cho anh biết chúng ta thật sự không thích hợp, em cũng không có cách nào thích anh, hy vọng sau cuộc hẹn này, anh có thể trả cho em cuộc sống vốn có.” Đây là điều kiện cô đồng ý hẹn hò.

Cố Bản Phàm cũng rất dứt khoát, không biết là do quá tự tin vào bản thân hay trời sinh tính tình tốt bụng nữa. Hắn vỗ ngực cam đoan: “Nếu kết thúc cuộc hẹn hôm nay mà em vẫn không thích anh, không xếp anh vào danh sách tuyển chọn, vậy anh đành chấp nhận thôi.”

Đối phương cũng tin tưởng với quyết định của bản thân như vậy rồi, vì thế bọn họ liền hẹn hò.

Chẳng qua Lục Hân Á biết kiếp này có lẽ cô nhất định bị Phó Thực Ân nắm trong tay rồi, vì vậy mặc kệ Cố Bản Phàm sử dụng tất cả vốn liếng, liệt ra lịch sử tổ tông mười tám đời huy hoàng như thế nào, cũng vẫn không cách nào đả động được trái tim mỹ nhân.

“Anh ta thật sự tốt như vậy sao?” Thất bại tuy nhiều. Nhưng Cố Bản Phàm vẫn rất phong độ hỏi.

“Em không biết anh ấy tốt hay xấu, nhưng trong lòng em chỉ có mình anh ấy, không ai có thể so được.” Đối mặt với người không tính là xa lạ này, Lục Hân Á trái lại rất thản nhiên.

“Em thật khờ, học muội à.” Cố Bản Phàm ngoài thổn thức cũng không khỏi đau lòng thay cô. “Anh đây thoạt nhìn hoa tâm, bạn gái thay đổi liên tục, nhưng đó là vì anh muốn tìm một người bạn đời chính xác, cho nên mới quen nhiều người để so sánh, giống như người Miêu làm áng vậy, so tới so lui, để cuối cùng anh có thể chọn ra được người tốt nhất, thích nhất, nhưng ngay đến đối tượng để so sánh em cũng không có, liền đã đặt hết tiền cược lên người anh ta, như vậy rất nguy hiểm, nhỡ may anh ta không thích em thì biết làm sao?”

Lục Hân Á suy nghĩ một chút, chỉ cho hắn bốn chữ “Chỉ có thể chấp nhận.”

Cố Bản Phàm biết không thể thay đổi người đẹp, bản thân không có cơ hội, đành phải qua loa kết thúc cuộc hẹn, đưa cô về quán cà phê.

Khi trở lại quán cà phê, đã gần 10 giờ tối, A Thác sớm đã đóng cửa về nhà.

Bên ngoài trời  mưa to, Cố Bản Phàm tuy không vào được mắt xanh của người đẹp, nhưng lại khá có phong độ, còn tự mình xuống xe bung dù đưa cô tới cửa quán cà phê.

“Học trưởng, cám ơn anh.” Tuy rằng không chịu nổi cái tính thích tự biên tự diễn của hắn, nhưng hắn quả thật là người tốt.

Lục Hân Á chân thành tha thiết nói cảm ơn. “Mặc kệ là thời trung học được anh chăm sóc hay là hôm nay, cám ơn anh! Cũng hy vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc của mình.”

“Nói đến làm  anh đau lòng.” Cố Bản Phàm dang hai tay, thấy cô không kháng cự, rất lễ độ nhanh chóng ôm lấy cô một cái. “Về sau có rảnh anh vẫn sẽ tới thăm – mang cổ vương* của anh tới, đừng lo lắng, em cũng hãy cố lên.”

*nguyên chữ 蛊王 ai biết chỉ mình =-=

Tiễn hắn rời đi rồi, Lục Hân Á quay đầu lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc khiến cô đau lòng.

“Hẹn hò trễ như vậy mới về sao?” Tiếng nói kia không ôn hòa như ngày thường, ngược lại mang theo hơi thở u ám.

Lục Hân Á cả kinh, quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Thực Ân che dù đứng cách đó không xa, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm nhìn chằm chằm cô.

“Phó đại ca……” Cô lùi lại một bước, mới nhìn rõ mặc kệ anh đã che dù, nhưng hơn nửa người vẫn bị mưa xối ướt, cô chỉ do dự vài giây rồi nhanh chóng mở cửa. “Mau vào đi, anh bị ướt hết rồi, sẽ bị cảm đấy.”

Anh không nói chuyện, theo cô đi vào quán cà phê đã đóng cửa không còn bóng người, không khí trong phòng vẫn nhàn nhạt hương cà phê, anh theo thói quen đi tới khu ghế lô của mình, nhưng trong đầu vẫn không cách nào khắc chế được cứ lặp đi lặp lại hình ảnh vừa thấy ở cửa.

Đây là lần thứ hai.

Lần thứ hai, anh thấy cô ôm người đàn ông khác, hơn nữa còn cùng là một người đàn ông, nhưng không bởi๖ۣۜ  vậy mà cảm thấy quen, trái tim có cảm giác bị buộc chặt khác thường, chua sót làm anh cảm thấy tức giận không hiểu được.

Anh còn chưa tới khu ghế lô, cánh tay đã bị một bàn tay nhỏ bé giữ chặt lại.

“Phó đại ca, anh cứ như vậy sẽ bị cảm đó, em đưa anh lên tầng tắm rửa thay quần áo trước đã, có chuyện gì chờ chút nữa nói sau được không?” Lục Hân Á cảm thấy bản thân mềm lòng đến khó hiểu, cô chính là không thể tỏ thái độ với Phó đại ca, thấy anh bị mưa dầm ướt, trong lòng liền không nỡ.

Phó Thực Ân  không từ chối, đi theo cô lên tầng hai.

Trước kia anh biết cô ở tầng hai, nhưng chưa từng lên qua, dù sao cũng là phòng của con gái, đàn ông như anh sao có thể nói lên là lên được?

Lục Hân Á dẫn anh vào phòng nhỏ của mình, phòng cô sạch sẽ, sắc thái nhu hòa, sàn gỗ có vẻ được chăm sóc rất kĩ, sáng bóng lấp lánh. (aoi: cứ nghĩ mỗi sàn gạch mới sáng bóng được :v)

“Anh chờ em một chút, em đi lấy quần áo và khăn tắm cho anh.” Cô nói xong liền đến tủ quần áo tìm kiếm một hồi, không tới một lúc liền lấy ra một bộ quần áo nam mặc nhà từ trong túi giấy.

Phó Thực Ân nhìn bộ quần áo đàn ông kia, sắc mặt rõ ràng trầm xuống. “Đây là quần áo của ai?”

Lục Hân Á nhìn anh nửa ngày, biết anh không lấy được đáp án thì sẽ không bỏ qua, đành phải thở dài nói: “Của anh đó.”

“Của anh?”  Anh hơi nhướn mày.

“Vốn định tặng cho anh, nhưng cuối cùng không tặng nữa.” Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình, bên tai không tự giác được hơi phiếm hồng.

“Sao lại không tặng nữa?” Phó Thực Ân sắc mặt hơi chuyển, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Bởi vì…… sau đó em thấy không thích hợp.” Lục Hân Á tìm cái cớ trả lời.

Thực ra, đồ thế này trong phòng cô còn chất một đống lớn, cô thường nhìn thấy cái gì đã nghĩ ngay mua tặng anh, nhưng vừa nhìn thấy anh, lại cảm thấy ánh mắt mình không tốt, mua cái gì căn bản cũng không xứng với anh……

Đấu tranh tình cảm nhiều năm như vậy rồi, khiến trong phòng cô luôn có đồ dùng đàn ông phân tán ở các góc.

“Phó đại ca anh đi tắm rửa nhanh đi, bằng không sẽ thật sự bị bệnh đó.” Cô không cho anh cơ hội đặt câu hỏi, vội vàng đuổi người vào phòng tắm.

Đứng bên ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng tim lại lập tức đập nhanh.

Sao Phó đại ca lại tới tìm cô? Chẳng lẽ……

Nhớ tới lời thổ lộ ngày đó của mình, cô lại rơi vào cảm giác tuyệt vọng.

Có lẽ hôm nay Phó đại ca đến là để nói rõ ràng với cô, nếu không sắc mặt anh sao có thể nghiêm túc khó coi như vậy được?