Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 19 : càng hiểu về anh

 “Ôh.” Cửa hàng trưởng thật kì quái. A Thác vụng trộm đánh giá một chút, vẫn quyết định không nên nhúng tay vào, người không liên quan nên tránh thôi.

Lục Hân Á đi vào phòng bếp, hít một cái thật sâu, thật ra đã sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho Phó Thực Ân, vẫn là nhận mệnh thay người ta chuẩn bị bữa trưa đặc biệt.

Phó đại ca vẫn là Phó đại ca, cho dù anh không yêu cô, nhưng anh vẫn là Phó đại ca của cô. Chẳng qua lúc đầu cô nghĩ tới trăm kiểu giả thiết tỏ tình, lại quên mất giả thiết bản thân bị tổn thương nặng đến mức yếu ớt không dám gặp lại anh.

Lục Hân Á bưng đồ ăn, một đường làm công tác tư tưởng, miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt, thật vất vả mới bưng đồ ăn tiến vào trong ghế lô được.

“Phó đại ca, đây là cơm trưa hôm nay.” Giọng nói của cô có chút cứng ngắc, vội vàng đặt đồ ăn lên bàn trước mặt anh rồi quay người muốn đi, cổ tay lại bị một bàn tay to nhẹ nhàng giữ chặt.

“Hiện giờ cũng không quá bận, sao không ngồi nói chuyện một chút với anh?”

Đôi mắt cơ trí ôn hòa của Phó Thực Ân ngẩng lên khỏi sách báo, chẳng qua chỉ nhìn cô một cái, sự phòng ngự cố gắng nửa ngày của cô đã bị công hãm.

Lục Hân Á trong lòng thở dài bản thân yếu đuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như trước cùng Phó Thực Ân dùng cơm, chỉ là ánh mắt không dám nhìn về phía anh, nhìn chằm chằm vào bát canh, một hồi lâu mới nghĩ ra được một câu thăm hỏi trống rỗng.

“Gần đây có phải rất bận không ạ? Mấy ngày nay không thấy anh tới.”

“Ừ, có một dự án đặc biệt đang tiến hành cùng nhà họ Ngụy.” Sâu sắc như Phó Thực Ân đương nhiên sẽ phát hiện cô có gì đó không đúng, nhìn cô mấy lần, mới bắt đầu chậm rãi dùng cơm.

“À.” Là dự án yêu đương và kết hôn đi...... Lục Hân Á tự phỏng đoán đáp án, tim lại hung hăng đau nhói một trận.

“Tâm trạng em không tốt sao? Làm sao vậy?” Phó Thực Ân giống như lơ đãng hỏi.

“Không có đâu.” Giọng anh dịu dàng như vậy, hại cô thiếu chút nữa bị cảm giác tủi thân không hiểu được nảy lên trong lòng mà muốn khóc.

“Không có việc gì.”

Phó Thực Ân đang muốn mở miệng nói cái gì đó, A Thác đột nhiên ghé đầu tiến vào, vẻ mặt xin lỗi gật gật đầu với Phó Thực Ân.

“Ngại quá quấy rầy một chút...... Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh kia nói muốn uống cà phê đặc biệt.”

Cái gọi là cà phê đặc biệt*, chính là cà phê cửa hàng trưởng đặc chế, ý chính là chỉ có Lục Hân Á mới có thể làm được.

*nguyên cv là chiêu bài, nôm na là món tủ của cửa hàng

“Nói với anh  ta là hết rồi.”

Lục Hân Á tùy tiện đẩy cho một câu, A Thác ứng tiếng xong liền đi luôn.

“Cố tiên sinh?” Phó Thực Ân hơi nhướn mày, là người đàn ông ngày đó ôm cô trong sân sao?

Hình ảnh ngày đó anh không cẩn thận thấy được, mấy ngày nay cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, khiến anh khó có lúc phiền chán.

“Cố Bản Phàm.” Cô rầu rĩ trả lời.

“Ai?”

“Hồi ở Quan Thành, anh có nhờ hội trưởng đương nhiệm giúp đỡ để ý đến em, hội trưởng đó chính là Cố Bản Phàm, ngày đó anh ta cũng tham dự hôn lễ của nhị thiếu gia.” Cô giải thích một chuỗi dài.

“Chắc cậu ta lấy danh nghĩa của cha tới dự.” Phó Thực Ân quả thật nhớ rõ mình có dặn hội trưởng khóa lúc đó chăm sóc cho Lục Hân Á, nhưng đối với chuyện người đó là ai, ấn tượng cũng đã mơ hồ rồi.

“Ngại quá lại quấy rầy một chút.” A Thác đột nhiên lại ghé đầu tiến vào. “Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh nói muốn sinh tố đá đặc biệt.”

Cái gọi là sinh tố đá đặc biệt...... Aizz, muốn làm phiền cô mới đúng đi.

“Nói với anh ta là hết rồi.”

Lục Hân Á vẫn cho cái đáp án cũ, A Thác cười hì hì lại lĩnh mệnh chạy đi.

“Cậu ta theo đuổi em?” Chờ A Thác đi xa, Phó Thực Ân mới thản nhiên mở miệng, trong lòng có cảm giác phiền muộn không hiểu được.

“Hình như vậy.” Anh để ý làm gì?

“Không thích cậu ta sao?” Anh truy vấn.

“Em đã có người trong lòng rồi.” Chỉ là đối phương không thích em, cô rất thành thật trả lời.

“Vậy sao?” Phó Thực Ân sửng sốt một chút, cho tới bây giờ anh cũng không nghĩ tới, cô em gái luôn ở bên người  nhìn mình đây, lại có một ngày nhìn người đàn ông khác. Anh đột nhiên cảm thấy không còn thèm ăn nữa. “Người kia...... Anh biết không?”

Lục Hân Á đang định đáp lại, A Thác lại tới.

“Cửa hàng trưởng, Cố tiên sinh nói --”

“Nói với anh ta tôi muốn đóng cửa, không bán đồ, không được tới làm phiền tôi nữa.” Sự nhẫn nại đã  dùng hết, tất cả sự phiền não bùng nổ, Lục Hân Á rốt cục không nhịn được tức giận rồi.

“Được được được, em nói với anh ta, không tới làm phiền chị nữa.” Hai nước giao chiến không nên giết sứ giả chứ! A Thác giơ hai tay đầu hàng, chạy thật xa.

“Cậu ta là。com người đáng ghét sao?” Nhìn cô không chút che giấu sự chán ghét với đối phương, Phó Thực Ân lại cảm thấy cảm giác căng thẳng nhất thời được thả lỏng.

“Không hẳn vậy.” Lục Hân Á mặt nhăn mày cau, không hiểu vì sao anh lại tò mò với việc này như vậy.

Anh im lặng hồi lâu, nhìn cô, thử mở miệng. “Nếu như vậy, sao em không thử một chút?”

Tách...... Chiếc tăm Lục Hân Á vẫn nắm trong tay bị bẻ gẫy.

Cô nâng đôi mắt tròn tròn đen láy lẳng lặng nhìn Phó Thực Ân, chậm rãi mở miệng nói: “Phó đại ca,  。comanh không thích em đúng không?”

“Đứa ngốc, sao anh có thể không thích em......” Anh vẫn như cũ dịu dàng trả lời.

Rất dịu dàng, chính bởi sự dịu dàng này, nên mới khiến cô cảm thấy như luôn có một chút cơ hội.

Lục Hân Á đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi đối với việc bản thân ngu ngốc đi thích Phó Thực Ân.