Giữ Chặt Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.
Chương 18 : làm người nhà
“Công ty rất quan trọng, cưới vợ cũng rất quan trọng đó. Đàn ông phải tìm môn đăng hộ đối, vợ hiền có thể giúp sự nghiệp của gia đình, mới có thể xông ra bên ngoài thuận theo trời đất, bác nghĩ cha cháu cũng hy vọng như vậy.” Ngụy Văn Bá nói lời thấm thía, giống như thật tình để ý đến hạnh phúc của anh.
“Con gái bác cả – Như Oánh đã lập gia đình rồi, nhưng con gái Giai Hâm của bác, cháu thấy thế nào?” Ngụy Văn Trọng ngắt lời nói, không biết rằng câu vừa rồi đã khiến trái tim thiên hạ đứng ngoài nghe lén treo ở giữa không trung. “Con bé vẫn rất thích cháu, đến bây giờ cũng không có đối tượng. Nói thật xem, cháu đối với Giai Hâm nhà chúng ta có hứng thú? Để mắt đến không?”
“Giai Hâm là cô gái tốt, lại là con gái bác Ngụy, điều kiện đương nhiên không tầm thường, sao cháu dám không để vào mắt.”
Phó Thực Ân lại ngoài dự liệu không cự tuyệt. “Nhưng thật ra cháu nhiều năm chỉ lo công việc, không có tình thú cuộc sống gì, sợ cô ấy sẽ thấy cháu nhàm chán.”
“Không không không! Đừng nói như vậy,” Ngụy Văn Trọng vui vẻ hẳn lên. “Nếu cháu thích Giai Hâm nhà chúng ta, vậy không thể tốt hơn, con bé điềm đạm ít nói, không sợ buồn.”
“Đáng tiếc, Như Oánh nhà bác đã sớm gả đi vài năm rồi……” Ngụy Văn Bá chỉ có thể đứng một bên bóp cổ tay.
Lục Hân Á đứng ngoài cửa, tâm trạng vốn đang lo lắng chuyện tỏ tình mà bất an, đột nhiên giống như bị hắt một chậu nước lạnh, một chút ánh sáng cũng không còn nữa, tất cả đều dập tắt. Hóa ra người trong lòng Phó đại ca là chị họ……
Cô cảm thấy toàn thân rét run, kinh ngạc đi ra ngoài, một mình đến vườn sau không người.
Hoa viên nho nhỏ, núi giả lưu thủy, thật nhiều kí ức bỗng xuất hiện trong đầu, từ chuyện cô tới nhà họ Phó, hứa hẹn của mình với Phó đại ca, trong nháy mắt, giống như trở nên thật yếu ớt không chịu nổi một kích. Là cô một bên tình nguyện ảo tưởng tình yêu nhiều năm như vậy……
“Hân Á, em ở trong đây à?” Giọng nói Cố Bản Phàm lại vang lên từ phía sau. “Anh vừa nghe nói em ở gần tập đoàn Phó thị mở một quá cà phê nhỏ…… Hân Á? Em sao vậy?”
Cô không để ý tới hắn, vẫn còn nhìn sân vườn, không biết từ khi nào nước mắt đã lăn xuống hai má.
“Hân Á?” Thấy giai nhân rơi lệ, Cố Bản Phàm hoảng hốt, tay nắm lấy đầu vai, muốn an ủi cô.
Giống như đã mất hết sức lực, cô không có phản kháng cũng không đẩy hắn ra, chỉ tự mình đau lòng.
Hoàn toàn không phát hiện được phía sau có một đôi mắt thâm trầm, thu hết tất cả vào đáy mắt……
Hôn lễ đi qua, Lục Hân Á trở lại quán cà phê nho nhỏ của cô, vẫn làm việc như bình thường, trong quán cà phê vẫn truyền phát âm nhạc kì ảo u buồn của ca sĩ Ireland.
Cửa hàng trưởng vốn luôn vui vẻ tiếp đãi khách hàng không biết vì sao hai ngày nay luôn rầu rĩ không vui.
Là vì trong tiệm gần đây thêm một người, hay là thiếu mất một người đây? A Thác đang tự hỏi, liền nhìn thấy bóng dáng chán ghét gần đây từ ngoài cửa đi vào.
“Cửa hàng trưởng, fan của chị lại tới nữa kìa.” A Thác nhỏ giọng báo cáo.
Lục Hân Á thấy Cố Bản Phàm cười với mình, mặc dù vô cùng bất đắc dĩ, vẫn phải cầm nước đá lên tiếp đón. “Xin hỏi hôm nay muốn ăn gì ạ?”
“Hôm qua hoa hồng đưa tới em có nhận được không? Có thích không?” Cố Bản Phàm nhìn cũng không nhìn menu tự mình hỏi.
Ngày đó sau khi vô ý an ủi cô, hắn cảm thấy bản thân giống như đã chia sẻ một điều bí mật không muốn người khác biết của cô, vì thế dứt khoát hào phòng theo đuổi tới.
“Cám ơn hoa của anh, nhưng xin đừng tốn kém nữa.” Lục Hân Á bình tĩnh trả lời.
Cố Bản Phàm không phải người xấu, cô cũng nhìn ra anh ta có ý với mình, nhưng bất đắc dĩ cả đầu cô vẫn chỉ có một người, vẫn luôn như vậy. Đáng buồn hơn nữa là, cô sợ vĩnh viễn sẽ mãi như thế.
“Có tốn kém gì đâu? Con gái xinh đẹp như em thích hợp với hoa hồng nhất” Cố Bản Phàm nói.
Không ngăn được hắn đến quán cà phê, Lục Hân Á không thể làm gì khác đành hết sức làm việc. “Xin hỏi muốn gọi cơm gì ạ?”
“Lẩu thịt bò cùng trà hoa hồng đi.” Cố Bản Phàm tùy tiện gọi cơm, chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Hôm nay tan việc em có rảnh không? Chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một chút, lên núi ngắm cảnh đêm.”
“Thật có lỗi không có rảnh. Cơm gọi xin hãy chờ.” Sau khi đưa một câu trả lời rập khuôn, cô liền quay đầu về phòng bếp chuẩn bị.
“Oa, cửa hàng trưởng, sao chị hung dữ với người ta như vậy?” A Thác không sợ chết thăm dò bát quái. “Hoa hồng ngày hôm qua có một trăm bông đó! Thật ra anh ta cũng có tâm, dáng vẻ lại không tệ, đương nhiên không thể so với Phó tiên sinh......”
“Đi pha trà hoa hồng đi!” Lục Hân Á trợn mắt, cầm cái nồi chỉ vào cậu ta.
A Thác đành phải ngoan ngoãn câm miệng rụt đầu lại, cô sẽ không để Cố Bản Phàm có cơ hội mập mờ hay suy nghĩ viển vông.
Chỉ cần có chút mập mờ, sẽ có sự chờ mong, sẽ ngây ngốc mà chờ đợi, chờ đợi càng lâu, miệng vết thương sẽ ngày càng đau. Cô bây giờ có lẽ là người hiểu rõ đạo lý này nhất.
Nếu cô có thể thổ lộ sớm với Phó đại ca, có phải hiện tại sẽ không đau như thế này? Có phải hiện tại cô cũng có thể thoát khỏi yêu thương chỉ có một mình một người, có thể buông tay tìm được tình yêu sẽ có hồi đáp?
Nồi lẩu nhỏ đã xong rồi, Lục Hân Á để A Thác đi đưa cơm, như thế mới quay lại quầy chuẩn bị kiểm tra cà phê nhập buổi sáng, lúc này tiếng chuông cửa thanh thúy lại vang lên.
“Hoan nghênh quang lâm.” Cô theo bản năng tiếp đón, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú khiến trái tim cô có chút đau đớn.
Phó Thực Ân sau hôn lễ không thấy xuất hiện đã đến rồi.
“Bên trong...... xin mời.” Nhìn người quen thuộc, cô vừa mở miệng liền lắp bắp.
Phó Thực Ân vẫn như mọi khi mỉm cười với cô, liền đi tới khu ghế lô chuyên thuộc của anh.
Nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông hại cô khổ sở muốn chết kia, Lục Hân Á bỗng dưng cảm thấy mũi mình ê ẩm.
“Cửa hàng trưởng, em có phải đưa trà hoa quả đặc chế cho Phó tiên sinh nữa không?” A Thác giống con cún Pug nằm bò một bên hỏi nhỏ.
*pug đêyyyy images
“Cà phê đen là được rồi.” Phó Thực Ân đáng giận! Hại cô lãng phí tình yêu nhiều năm như vậy! Cho anh uống cà phê đến đau dạ dày luôn đi!
“Hở?” A Thác hoảng sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh.“Vâng.”
“Bỏ đi.” Ai, đều do cô một mình tình nguyện, trách ai được chứ? Lục Hân Á trong lòng loạn chuyển, cuối cùng vẫn gọi A Thác lại. “Đưa trà hoa quả đi.”