Giữ Chặt Tình Yêu

Giữ Chặt Tình Yêu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Giữ Chặt Tình yêu Thế giới rộng lớn là thế, có người sẵn sàng ở bên chăm sóc, đó chính là phúc phận. Người ta hay đặt rất nhiều hàm ý cho từ yêu, thế nhưng thật ra ý nghĩa của nó rất đơn giản: một người, cho tận đến những giây phút cuối cùng cũng không bỏ bạn mà đi.

Chương 17 : cố gắng học

 “Ngây ngốc gì thế?” Anh đành phải chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, ôm lấy khuỷu tay của mình. “Đi thôi, hôm nay có nhiều khách quý đến sẽ bề bộn nhiều việc, phải chuẩn bị tâm lý.”

“Vâng.” Lục Hân Á gật gật đầu, mặc anh dẫn mình đi về phía trước.

Mũi ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người anh, cô cảm thấy mình sắp ngất rồi……

“Phó đại ca……” Liền thừa dịp bây giờ đầu óc đang mơ màng nói ra hết đi!

“Ừ?”

“Em nghĩ muốn nói với anh một chuyện.” Trái tim đập nhanh quá, có thể bị nổ hay không?

“Chuyện gì?”

“Em……” Em thích anh. “Em……”

“Sao vậy Hân Á? Không thoải mái sao?” Khuôn mặt tuấn lãng tao nhã mang theo chút sầu lo nhìn cô.

“Em…… Em…… Trời thật đẹp.”

Ai, được rồi. Đầu óc cô có chút choáng, nhưng còn chưa đủ váng……

Phó Thực Ân không có nói quá, đây quả thực là một cuộc hôn lễ khách quý tụ tập, chính thương giới danh nhân, trùm truyền thông, danh nhân mặt mày rạng rỡ thường chỉ thấy hoặc chưa bao giờ được thấy trên tivi tất cả đều xuất hiện.

Mặc dù hôn lễ đơn giản long trọng, nhưng chỉ riêng việc tiếp đón khách đã khiến cho Lục Hân Á đầu óc choáng váng, căn bản không có cơ hội nhắc tới chuyện tỏ tình gì đó.

Mà Phó Thực Ân thân là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, anh trai chú rể, tự nhiên sẽ không có một phút rảnh rỗi, bên người vĩnh viễn vây quanh các khách khứa khác nhau thăm hỏi.

Thật vất vả tranh thủ được một chút thời gian, Lục Hân Á cầm trong tay rượu cốc tai, rầu rĩ không vui nhìn bóng dáng anh tuấn không xa, xem ra hôm nay cô lại thất bại rồi, ai……

Đang lúc phiền não, đột nhiên có người ở phía sau gọi cô một tiếng.

“Lục Hân Á!”

Cô quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ mình.

“Lúc anh nghe thấy có người gọi cái tên này, còn tưởng rằng nghe lầm chứ” Người đàn ông vừa đi gần, liền cười thân thiện chào hỏi, “Có nhớ ra anh không? Anh là học trưởng ở Quan Thành phụ trách đưa em lên lớp tan học đó.”

“A! Học trưởng Cố?” Khó trách nhìn thật quen mắt. Lục Hân Á ngượng ngùng lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Đã lâu không thấy, cám ơn học trưởng khi còn đi học đã chiếu cố em như vậy.”

“Việc nên làm thôi, gần đây tốt không?” Cố Bản Phàm khách khí nói, ánh mắt không một phút rời khỏi khuôn mặt ngọt ngào cùng bả vai lộ của cô. “Thật sự là con gái mười tám thay đổi lớn, trông em thật khá, anh sắp không nhận ra được rồi.”

“Cám ơn.” Lục Hân Á khách sáo cười cười. “Em cũng không tệ, còn học trưởng?”

Sau khi hỏi, cô rất nhanh đã hối hận mình đã mở ra cái đề tài này.

“Sau khi tốt nghiệp anh sang Mỹ học kinh tế, em có biết không, trong nhà có mình anh là con trai độc nhất, cha cũng chỉ có thể bồi dưỡng anh, ở nước ngoài học vài năm, cầm bằng thạc sĩ rồi trở về.” Có cơ hội biểu hiện trước mặt người đẹp, Cố Bản Phàm thao thao bất tuyệt nói về công việc sự nghiệp to lớn mấy năm qua, chỉ sợ có chuyện bỏ sót. “Anh cũng không có gì cả, trước mắt làm phó tổng trong xí nghiệp gia tộc, chuẩn bị sau này tiếp quản, đương nhiên rồi, anh không giống học trưởng Phó Thực Ân có năng lực như vậy, lại có cơ hội tiếp quản trước thời gian, nhưng anh thấy cũng sắp……”

Đầu óc Lục Hân Á đã bắt đầu bay đi đâu đó rồi, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Phó Thực Ân ở phương xa kia, bên tai truyền đến tiếng phát thanh tự truyện giống như đọc kinh của học trưởng.

“Anh đã sắp ba mươi rồi, đáng tiếc còn chưa có cô gái nào có thể chân chính khiến anh động tâm, em biết không, đàn ông có điều kiện như anh, tìm đối tượng cũng không phải quá khó……”

Bác cả và bác hai xuất hiện kìa, hơn nữa còn đang nói chuyện với Phó đại ca……

Lục Hân Á nhịn không được nổi lên lo lắng.

Sự kiện hồ sơ đấu thầu nhiều năm trước kia, mặc kệ cuối cùng hồ sơ của Phó Thực Ân thành công giành được giá bỏ thầu, ổn định địa vị tiếp quản Phó thị của anh, nhưng lập trường cùng thái độ của bác cả khi đó vẫn khiến Lục Hân Á canh cánh trong lòng, từ đó luôn đặc biệt cảnh giác nhà họ Ngụy, mặc dù hiện tại Phó Thực Ân đã an ổn vị trí tổng giám đốc, nhưng cô vẫn sợ nhà họ Ngụy gây bất lợi cho anh.

“Học trưởng Cố, thật ngại quá, em có chút chuyện phải đi trước rồi.” Nhìn bọn họ chuẩn bị về nhà chính của nhà họ Phó, Lục Hân Á vội nói xin lỗi rồi kéo làn váy chạy vào trong nhà.

“Hân Á, sao lại chạy nhanh vậy? Có chuyện gì sao?”

Cô vừa vào nhà liền thấy Phúc bá đang bận rộn sắp xếp nhưng trên mặt lại vui vẻ khó thấy được.

“Bác Phúc, Phó đại ca theo cậu cháu lên tầng rồi ạ?” Cô bất an nhìn chung quanh.

“Đúng vậy, đến thư phòng nói chuyện rồi.” Phúc bá không đồng ý lắc đầu. “Thật là, ngay cả hôn lễ của nhị thiếu gia cũng muốn bàn công chuyện.”

“Cám ơn ạ”. Nói cảm ơn xong, cô vội vã chạy lên tầng, đến ngoài cửa thư phòng.

Cửa thư phòng không có đóng chặt, thanh âm nói chuyện của người bên trong truyền ra rõ ràng, Lục Hân Á đứng ở cạnh cửa, giảm thấp tiếng hít thở, chỉ sợ người bên trong phát hiện ra cô ở ngoài này.

Thật ra đuổi theo để làm gì cô cũng không biết, chỉ là cô luôn luôn cảm thấy người nhà họ Ngụy không có ý tốt đối với Phó đại ca.

“…… Vừa rồi bác đã nói chuyện với Hoàng đổng, lần họp nhận thầu sau mời bọn họ phối hợp, coi như bán cho bọn họ một cái ân huệ.” Tiếng Ngụy Văn Bá truyền đến, cùng với tiếng ly rượu khẽ chạm nhau.

“Bác Ngụy vất vả rồi.” Tiếng nói tao nhã thuần hậu của Phó Thực Ân theo sau vang lên.

Nghe thế nào cũng chỉ là cuộc nói chuyện bình thường, Lục Hân Á đột nhiên cảm thấy mình phản ứng quá lớn rồi, cô nhẹ thở ra, nhưng lại không rời đi, tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.

“Đâu có, dù sao cũng chỉ là chuyện nói mấy câu đã có thể thu phục được.” Ngụy Văn Bá chuyển đề tài. “Nhưng thật ra là cháu đó, đều đã mấy tuổi rồi còn bận rộn công sự, ngay cả chuyện lớn cưới xin cũng không quan tâm.”

“Đúng vậy, cũng đã bị em trai vượt qua rồi, cháu phải không chịu thua chứ!” Ngụy Văn Trọng cười hát đệm