Tổng Tài Yêu Em Không

Tổng Tài Yêu Em Không

Mô Tả:

Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.

Chương 44 : Trong lúc cô gái

- Thiên Hương, em tìm chị?

Thiên Hương kinh ngạc, sao Đường Vịnh Hi lại biết điện thoại của cô, số này là do Ngạo Thiên mới mua cho cô.

Nhưng mặc kệ vì sao Đường Vịnh Hi biết, hiện tại cô chỉ muốn biết chuyện giữa Ngạo Thiên và Chung Hân.

- Chị Vịnh Hi, chi có thể giúp em điều tra Ngạo Thiên và Chung Hân, thật ra có quan hệ gì không?

Đường Vịnh Hi cười cười, cuối cùng con bé này cũng đã chịu quan tâm đến Ngạo Thiên.

- Em tìm hiểu để làm gì?

Không phải em muốn trốn tránh anh ấy sao?

Thiên Hương khó hiểu, trong lòng bối rối không biết phải nói gì, lần trước khi cô nhờ Đường Vịnh Hi phong tỏa tung tích của mình, cô nhớ rất rõ mình không hề đề cập đến Ngạo Thiên.

Thiên Hương thật sự nể phục Đường Vịnh Hi, dường như mọi chuyện của cô Đường Vịnh Hi đều nắm rõ.

- Chị đừng hỏi em, chị có giúp cho em được không?

Đường Vịnh Hi lắc đầu cô gái này thật cố chấp, dù trong lòng đã có Ngạo Thiên nhưng vẫn không chịu thừa nhận.

Vậy cô sẽ giúp Thiên Hương đối mặt với tình cảm của bản thân mình.

- Chị không cần điều tra cũng biết, vì ông xã của Chung Hân chính là bạn thân của Gia Uy.

Sau khi nghe Đường Vịnh Hi kể lại chuyện giữa Ngạo Thiên và Chung Hân, trái tim cô cảm giác tê tái.

Thì ra anh đã có một đoạn tình cảm sâu sắc đến như vậy, chắc anh đau lòng lắm khi người Chung Hân chọn là Thần Phong không phải anh.

Thật ra Đường Vịnh Hi không kể toàn bộ câu chuyện, cô không nói cho Thiên Hương biết về việc Ngạo Thiên và Chung Hân đã kết nghĩa anh em.

Đường Vịnh Hi biết chỉ khi có người thứ ba xuất hiện, thì người trong cuộc mới vô thức nhận ra tình yêu của mình dành cho đối phương.

Nằm trên giường lớn Thiên Hương đưa mắt nhìn lên trần nhà màu trắng được điêu khắc những hoa văn tinh xảo, trong đầu cứ nghĩ.

Chắc vì quá cô đơn nên anh mới tìm cô để lấp kín chỗ trống trong trái tim của mình, thật ra anh không hề có tình cảm với cô.

Anh đang xem cô như người thế thân của Chung Hân sao?

Nghĩ đến đây một giọt nước mắt trong suốt lăng xuống gò má phiếm hồng của cô, cô vươn tay gạt bỏ nó rồi xoay người ôm chặt cái gối ôm bên cạnh.

Mặc kệ anh nghĩ gì, suy nghĩ cũng vô dụng thôi, không thể nào thay đổi được gì, ngủ một giấc rồi hãy tính.

Trong giấc ngủ chập chờn, cô hốt hỏang tỉnh giấc.

Cô không ngờ trong giấc mộng cô cũng gặp Ngạo Thiên.

Sao anh ngang tàn đến như vậy, lại tùy tiện xuất hiện trong giấc mộng đẹp của cô, khi chưa được cô đồng ý.

Ngồi trên giường lớn Thiên Hương cảm thấy có gì đó lạ lạ, sao cô cứ suy nghĩ đến anh.

Một hồi lâu đột nhiên Thiên Hương nghĩ ra việc gì đó, cô khom người ngửi ngửi gối và chăn bên cạnh.

- À thì ra trên gối và chăn còn lưu lại mùi hương của riêng anh.

Thiên Hương bực bội cầm cái gối của Ngạo Thiên quăng xuống mặt đất.

- Ngạo Thiên chết tiệt, luôn khiến lòng mình không yên!

Thiên Hương lẩm bẩm rồi vén chăn bước xuống giường lớn, cô bước đến cửa phòng tắm bất giác quay đầu lại nhìn cái giường lúc này nhìn thật lộn xộn.

Khi Ngạo Thiên trở về nhìn thấy chắc sẽ giận lắm, vì cô biết Ngạo Thiên thích mọi việc đâu vào đó, không thích đồ đạt để lung tung.

Trong đầu nghĩ vậy Thiên Hương bước nhanh tới, khom người nhặt cái gối dưới mặt đất lên đặt ngay ngắn lại vị trí của nó, cô cầm miếng chăn dũ một cái rồi trải ra thẳng.

Đột nhiên Thiên Hương giật mình, vì sao cô phải làm như vậy?

Anh thích hay không, đâu có liên quan gì đến cô.

Tay Thiên Hương cầm miếng chăn quơ một cái, thân hình mảnh mai khom tới cầm hai cái gối quăng tung lung trên giường.

Nhìn thấy một đóng hỗn loạn trên giường, môi cô bất giác cong lên thành một nụ cưới vừa ý.

Cô dám chắc không tới thời gian ba tháng, Ngạo Thiên sẽ trả lại tự do cho cô.

Sáu giờ chiều khi Ken lái xe đến khách sạn The Palm để đón Thiên Hương, anh nhìn thấy một cô gái trẻ mang ba lô màu đen đứng trước cổng.

Khi Ken nhìn kĩ lại mới biết đó chính là Thiên Hương.

Ken thất kinh trong lòng, anh hiên ngang đỗ xe trước cửa, từ trong chiếc xe cadillac màu đen sang trọng, Ken bước xuống gấp gáp bước tới trước mặt cô.

Ken nâng tay gãi gãi đầu, nhìn Thiên Hương khó xử nói.

- Cô Tử, cô.... cô định mặc như thế này đi sao?

Thiên Hương nghe Ken nói cô nhìn xuống mình, ăn mặc như thế này thì sao?

Sao Ken lại hốt hoảng đến như vậy?

Thiên Hương nhìn Ken thản nhiên nói.

- Đúng vậy.

Tôi thích mặc như thế này, nếu anh thấy không vừa ý vậy tôi sẽ không đi!

Ken thật sự không biết phải xử sao, vừa rồi trước khi đến đón cô Ngạo Thiên đã căn dặn.

- Tôi mặc kệ cậu làm cách gì, hôm nay Thiên Hương phải tham gia buổi vũ hội này với tôi.

Ngạo Thiên không nói cho Thiên Hương biết hôm nay hai người đi dự buổi tiệc chúc mừng Ngạo Thị vừa mới ký xong một bản hợp đồng hàng trăm triệu với ông Gray, một đối tác làm ăn lớn mới vừa từ nước ngoài bay đến Thành Phố S hôm qua.

Ken ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.

Anh sẽ đưa Thiên Hương đến nơi hẹn trước, rồi cứ để Ngạo Thiên tự mình giải quyết vấn đề này.

Anh chỉ là thuộc hạ, không thể quyết định được việc Thiên Hương đi hay không.

Ken khom người cung kính mời Thiên Hương ngồi vào trong xe, chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước.

Cảnh vật xinh đẹp mộng mơ bên ngoài cửa sổ lước ngang qua mắt cô.

Xe chạy qua một con đường rất đặc biệt, hai bên ven đường trồng rất nhiều cây hoa hồng màu tím.

Nhìn thấy những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo trên con đường thơ mộng, trong lòng cô thật ngưỡng mộ.

Nhất là lúc cơn gió mạnh thổi ngang qua, khiến những cánh hoa hồng màu tím theo cơn gió bay trên không trung rồi dừng lại dưới mặt đất, vô tình bị cách cặp tình nhân dẫm lên.

Nhìn vào cảnh tượng lãng mạn trước mặt, cô chợt nhớ đến Ngạo Thiên.