Tổng Tài Yêu Em Không

Tổng Tài Yêu Em Không

Mô Tả:

Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.

Chương 42 : Không nói một lời

"Mời quý khách ấn dấu văn tay để mở cửa...."

Tiếng chuông cửa thì vang lên liên tục, còn cánh cửa điện tử cứ lập đi lập lại câu nói chết tiệt kia, khiến Thiên Hương đau cả đầu.

Thiên Hương bất giác ấn thử dấu văn tay của mình vào trong màn hình LED.

"Cạch....."

Cạch một tiếng cánh cửa với công nghệ tối tân được mở ra, sao dấu văn tay của mình có thể mở cửa?

Trong đầu Thiên Hương còn đang suy nghĩ, một giọng nói cung kính của người phụ nữ vang lên.

- Xin chào Ngạo phu nhân, Ngạo Tổng căn dặn chúng tôi chuẩn bị quần áo cho cô.

Thiên Hương ngỡ ngàng với lời nói của cô nhân viên phục vụ, cái gì là Ngạo phu nhân.

Ai là Ngạo phu nhân?

Thiên Hương chuẩn bị đứng chính rằng mình không phải là vợ của Ngạo Thiên, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thiên Hương chết lặng.

Từng giá quần áo được nhân viên phục vụ cẩn thận đẩy vào, vài người đi phía sau trên tay cầm rất nhiều hộp đựng quà màu tím.

Họ thật chuyên nghiệp vừa bước vào phòng liền sắp sếp lại cho gọn, từng hộp quà một được cẩn thận đặt xuống bàn.

Thiên Hương đưa mắt nhìn họ, một giá quần áo ngủ, một giá lễ phục còn rất nhiều trang sức, nói tóm lại những gì có thể suy nghĩ đến đều xuất hiện trước mặt cô.

Nhìn thấy Thiên Hương ngây người nhìn họ, cô nhân viên phục vụ mỉm cười nói.

- Ngạo phu nhân thật có phúc, được Ngại Tổng yêu đến như vậy.

Trước khi Ngạo Tổng trở về công ty đã đến cửa hàng thời trang chọn những thứ này cho cô.

Thiên Hương không nói gì, gương mặt khó tin nhìn cô nhân viên phục vụ.

- Là do anh ấy tự tay chọn cho tôi?

Thiên Hương không thể nào tin nổi hỏi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

- Dạ phải, tất cả đều do đích thân Ngạo Tổng chọn.

Cô nhân viên phục vụ vừa nói vừa mỉm cười nhìn cô, rồi nhìn sang mấy họp quà lớn nhìn thật tinh tế.

Thiên Hương nhìn thấy ánh mắt cùng với nụ cười thần bí của cô nhân viên phục vụ, trong lòng cảm giác có gì đó lạ lạ.

Cô bước tới bàn tay vô thức vươn lên sờ nhẹ nhàng vào cái hộp đựng quà màu tím trên bàn, cái hộp quà nhìn vừa đẹp vừa sang trọng, và trông rất đắt tiền.

Thiên Hương đưa mắt nhìn mấy cô nhân viên phục vụ, có người tò mò với phản ứng của cô, có người thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Thiên Hương bực bội trong lòng, Ngạo Thiên chết tiệt sáng sớm đã khiến cô ái ngại đến như vậy!

Thiên Hương lập tức mở cái hộp quà đầu tiên ra xem, một bộ đồ được gấp lại tỉ mỉm trong hộp, cô tò mò cầm nói lên xem.

Cô hốt hoảng khi nhìn thấy một bộ nội y màu tím bằng ren nhìn thấu quyến rũ hiện ra trước mắt cô, Thiên Hương sững người một lúc gương mặt ngại ngùng trở nên đỏ bừng, cô e ngại nhìn sang mấy cô nhân viên phục vụ, lúc này vì phản ứng bất ngờ của cô khiến họ muốn bật cười nhưng vì sự chuyên nghiệp nên cố kiềm chế.

Thiên Hương lập tức đặt cái váy ngủ trở lại cái hộp, rồi nhanh chóng đậy nó lại,trong lòng thật sự không muốn mở tiếp mấy cái hộp còn lại, cô chỉ sợ Ngạo Thiên sẽ còn gây cho cô nhiều bất ngờ xấu hổ.

Nhìn thấy Thiên Hương không có yếu định mở tiếp, cô nhân viên phục vụ lên tiếng.

- Ngạo Phu nhân, Ngạo Tổng đã căn dặn, Ngạo Phu nhân phải mở tất cả ra xem.

Nghe cô nhân viên phục vụ nói vậy, Thiên Hương bắt đắc dĩ mở tiếp những chiếc hộp còn lại.

Từng hộp cô mở ra đều là nội y quyến rũ đủ màu đủ kiểu.

Cái tên này có bệnh thích nội y hay sao?

Tại sao lại mua cho cô nhiều đến như vậy?

Ngạo Thiên vì cảm thấy có lỗi, đêm hôm qua vì quá kích thích nên anh đã không kiềm chế được bản thân xé rách nội y của cô, xem như anh đền tội.

Thiên Hương phồng mang trợn mắt nhìn mấy cái hộp bên cạnh, toàn thân phát hoả.

Còn vài cái hộp cô không thèm mở nó ra xem, không mở ra cô cũng biết chắc đó cũng là nội y.

Trong lúc Thiên Hương đang nổi điên lên, đột nhiên tiếng điện thoại từ trong một cái hộp quà vang lên.

"Reng....reng....reng..."