Tổng Tài Yêu Em Không

Tổng Tài Yêu Em Không

Mô Tả:

Em có biết vì sao người ta lại đeo nhẫn cưới ở ngón áp út hay không? Vì ở ngón tay ấy có một mạch máu chạy thẳng đến tìm. Khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay của em tin tức là trái tim của chúng ta đã gắn bó với nhau. Dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi nữa chúng ta cũng mãi không chia xa.

Chương 2 : Nhìn thấy Ngạo Thiên

Cô gái kinh ngạc với bản thân của mình, vì sao mình lại có suy này.

Nhìn thấy Ngạo Thiên chuẩn bị bước ra khỏi cửa sân bay, cô gái lập tức khóc rống lên, cô vừa khóc vừa kêu lên.

- Hu...hu..... Anh làm người ta bị thương rồi, cứ như vậy là bỏ đi hay sao?

Nhìn thấy một cô gái nhỏ bị người khác bắt nạt khóc nức nỡ, những người đứng xung quanh từ nãy giờ không thể làm ngơ liền lên tiếng nói giúp.

- Anh kia, anh khiến người khác bị thương rồi muốn trốn tránh trách nhiệm hay sao?

Ngạo Thiên nghe người phụ nữ phía sau nói vậy, anh bất giác xoay đầu lại nhìn cô gái.

Nhìn thấy cô gái khóc tức tưởi nước mắt như mưa chảy dài xuống gương mặt của cô, Ngạo Thiên nhếch môi cười khinh thường.

Cô gái này đóng kịch tài tình, Ngạo Thiên không quan tâm đến những giọt nước mắt giả tạo kia, chỉ bực mình nhìn Ken một cái rồi tiếp tục bước về phía trước.

Ken liền hiểu ý, anh bước tới trước mặt cô gái, dáng người Ken cao lớn khiến cô gái phải ngước mặt lên đối diện với anh.

Ken đứng từ trên nhìn xuống cô gái, cất giọng xem thường.

- Này cô kia, bao nhiêu tiền đã đủ chưa?

Ken cầm trên tay một sắp tiền đô Mỹ đưa cho cô gái, cô gái nhận lấy nhìn vào sắp tiền rồi nhìn Ken.

- Các người ỷ có tiền là hay lắm sao?

Bước chân của Ngạo Thiên vừa nâng lên chuẩn bị bước ta khỏi cổng, nghe cô gái nói vậy, anh xoay mặt lại nhìn cô gái, gương mặt anh tuấn lộ rõ sự chán ghét.

- Thật tham lam.

Sắp tiền đó đối với anh chẳng là gì, nhưng đối với một số người đó là tiền lương cả năm của bọn họ.

Lời nói của Ngạo Thiên tuy không lớn, nhưng đã đủ để tất cả mọi người và cô gái nghe được.

Cô gái nhìn thấy sự khinh thường toả ra từ trong ánh mắt của Ngạo Thiên khi nói ra những lời này, trong lòng càng thêm tức giận, bàn tay bắt giác cuộn tròn lại, đấm mạnh xuống mặt đất.

Anh đừng nghĩ vậy là xong, tôi sẽ tìm anh tính sổ.

Thù mới nợ cũ tôi sẽ đồi lại gấp đôi.

Thiên Hương cong môi cười khoái chí, cô là người có thù ắt sẽ trả.

Đợi đến khi Ngạo Thiên và thuộc hạ của anh khuất dần sau cổng chính của sân bay, Thiên Hương mới thản nhiên đứng lên từ dưới mặt đất chỉnh lại quần áo của mình, vừa đi vừa nhảy nhót trong lòng vui vẻ.

Cứ mỗi lần cô gặp mặt người đàn ông này cô sẽ khiến hắn khó xử, cho chừa cái tội lần trước ở Thành Phố X xém một chút nữa lái xe đụng vào người cô.

Mấy người đứng xung quanh nhìn thấy cô gái bỏ đi mới hiểu cô gái này chỉ đóng kịch, cuối cùng họ cũng tản ra.

Xem như màn kịch vừa rồi là để góp vui, trong thời gian chờ đợi chuyến bay của bọn họ.

Thiên Hương vừa đi vừa huýt xáo, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt khó coi của Ngạo Thiên vừa rồi, tâm trạng của cô cảm thấy thoải mái vô cùng.

Từ trong tầng hầm bãi đỗ xe của sân bay, chiếc xe Audi màu trắng đắt tiền của Ngạo Thiên hiên ngang tiến vào con đường đông đúc xe cộ, chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua cửa chính của sân bay, đôi mày râm của Ngạo Thiên khẽ chau lại khi anh nhìn thấy cô gái vừa rồi làm khó anh trong sân bay, đang tung tăng trên đường phố.

Nhìn vào dáng vẻ của cô ta, không giống như người vừa mới bị thương ở chân.

Đúng như suy đóan của anh, vừa rồi cô ta cố tình đụng vào người anh, rồi bày ra một màn tống tiền trắng trợn.

- Đúng là một cô gái ham tiền.

Ngạo Thiên lắc đầu ánh mắt xem thường không biết vì sao lại dõi theo cô gái kia.

Đột nhiên cô nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ thần sắc tiều tụy, trên tay bế một đứa trẻ nhỏ ngồi trên ghế dành cho hành khách ngồi chờ xe buýt, đứa bé dường như đang bị ốm, mặt xanh mét trán lắm tấm mồ hôi, nhìn vào thật đáng thương.

Nhìn thấy có người đi ngang qua, người phụ nữ liền thốt lên lời cầu xin khiến người nghe cũng cảm nhận được nỗi xót xa.

- Thưa cô thưa cậu, con tôi đang bệnh nặng, mong cô cậu sẵn lòng thương xót bố thí cho tôi một ít tiền để trị bệnh cho con tôi.

Người phụ nữ gặp ai cũng thốt ra những lời thương tâm này, vừa van xin vừa rơi nước mắt trong lòng cảm thấy bất lực chưa từng có.

Ở một thành phố phồn hoa như New York này, không biết vì sao lại có rất nhiều người bất hạnh phải ra đường ăn xin.

Tuy người qua kẻ lại rất nhiều, nhưng họ chỉ đi phớt ngang qua hai mẹ con người phụ nữ, cố tình làm ngơ xem như hai mẹ con người phụ nữ không hề tồn tại.

Thiên Hương khinh thường trong lòng, bọn người ăn mặc sang trọng, trên người toàn là hàng hiệu nhưng trong lòng lại ích kỉ, không có lòng thương người.

Giống như câu chết ai nấy chịu, chuyện không liên quan đến mình thì đừng xen vào.