Góc tối của Tổng tài

Góc tối của Tổng tài

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Góc tối của Tổng tài Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.

Chương 5 : Nợ khổng lồ

"Anh đem ông giam lỏng?" Dương Tử Uyển kinh ngạc.

"Cô có thể nói dễ nghe hơn được không, ví như. . . . . Bảo vệ."

"Anh đúng là một ác ma." Dương Tử Uyển rủa thầm.

"Cám ơn quá khen."

"Hơn nữa, mặc kệ anh trước kia có bao nhiêu phụ nữ, tôi hy vọng sau này sẽ không nhìn thấy nữa. Chuyện như ngày hôm nay, chỉ một lần này, nếu có lần sau nữa, chúng ta liền ly hôn." Dương Tử Uyển đi sát theo Phương Nam vào phòng tân hôn, nhỏ giọng nói.

Coi như hai người bọn họ kết hợp vì lợi ích, cô cũng không dễ dàng cùng người khác chia sẻ một người đàn ông, cô sợ bẩn.

Đầu bả vai Phương Nam hơi động, vẻ mặt luôn không có cảm xúc bỗng ánh mắt có chút không vui. Có người ở trong ngày kết hôn lại nói đến chuyện ly hôn sao? Cô gái nhỏ này vẫn thú vị như trước.

"Bà xã, hôm nay là ngày vui của chúng ta."

"Cảnh báo nói trước, không phải sau này chúng ta càng sống tốt sao?" Dương Tử Uyển nắm chặt hồng ti, cắn răng nghiến lợi nói.

"Yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, thương nhân coi trọng nhất uy tín." Phương Nam cười nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng hứng thú.

"Tử Uyển, cậu hôm nay thật xinh đẹp!"

Vừa vào phòng tân hôn, Cố Yên Nhiên từ phía sau đột nhiên ôm lấy Dương Tử Uyển, khiến cô ngồi trước bàn trang điểm giật mình.

"Nghe thư ký Lâm nói, bộ lễ phục này là được tận tay một vị đại sư nổi danh đích thân may, oa! Quả nhiên không giống đồ thường, sờ vào cảm giác không giống nhau, ô. . . . . .Tớ cũng muốn có một bộ!" Cố Yên Nhiên say mê đem mặt vùi vào khăn hỷ số lượng ít này.

Tơ lụa hàng đầu Trung Quốc quả nhiên không phải nói gạt, rất mỏng như cánh ve vậy.

"Yên Nhiên. . . . . ." Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt đang rất cao hứng, không biết cô nhóc này cao hứng cái gì, cô đang buồn bực gần chết.

"Cười một cái xem nào, hôm nay là ngày vui, tại sao lại mang bộ dáng của một cô vợ nhỏ tức giận vậy?" Cố Yên Nhiên nhéo gò má cô một cái.

"Á! Cũng đâu phải đang chụp hình." Dương Tử Uyển buồn buồn vuốt ve tay của cô: "Yên Nhiên, nói thật, tớ rất khổ não, thế nào mà cứ hồ đồ gả đi như vậy chứ?"

"Xin nhờ, cậu là gặp vận may mới có thể gả cho một con rùa vàng, hơn nữa con rùa vàng này lại vô cùng đẹp trai, khí chất phi phàm, phong lưu phóng khoáng, anh minh thần võ, đơn giản là "Người đàn ông kim cương Thiên Hạ Vô Song", cậu còn oán trách cái gì nữa? Cậu là có diễm phúc, trời ban cho thần tài."

"Vậy chúng ta cùng đổi đi." Dương Tử Uyển kéo Cố Yên Nhiên đến giường big¬size: "Cậu làm cô dâu của Phương Nam."

"Đùa gì thế? Cô dâu mà cũng có thế thân sao?" Cố Yên Nhiên dở khóc dở cười: "Tớ cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi, nam cao lớn anh tuấn, lạnh nhạt nghiêm túc, nữ xinh xắn dễ thương, dịu dàng kiên cường, ở cùng nhau không phải rất tốt sao?"

Chân mày Dương Tử Uyển nhíu chặt hơn.

Người khác nói bọn họ xứng đôi, nhưng chỉ có cô cùng anh mới biết, không có một chút tình cảm khi kết hôn, kiểu giống như trong cổ đại phải nghe lời cha mẹ hai bên kết hợp lại, không có một chút tự do trong hôn nhân.

"Hơn nữa tớ cảm thấy, thật ra cậu cũng thích anh ta mà?" Cố Yên Nhiên ghé vào bên tai Dương Tử Uyển khẽ cười hỏi.

"Nào có!" Mặt Dương Tử Uyển nhất thời đỏ lên.

"Cậu xem, lúc nhìn anh ta, ánh mắt của cậu không giống với bình thường, a, hiện tại mặt cũng rất đỏ, có phải chỉ cần nhắc tới anh ta thì trái tim gần như đập loạn? Ha hả a. . . . . . Đây chính là dấu hiệu yêu, cậu trốn không thoát rồi." Cố Yên Nhiên giả giọng một người từng trải.

Dương Tử Uyển không cách nào cãi lại.

Cô thật sự có một cảm giác khác lạ với Phương Nam. Bởi vì cô vẫn hoài nghi anh chính là người cô gặp ở đồi Kình Thiên năm đó, trái tim vẫn còn quanh quẩn bộ dáng lúc anh cầu hôn cô.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cô không hết sức kháng cự hôn nhân này.

Nhưng mà, đáy lòng cô có chút hoang mang. Cô không nên dễ dàng trao cuộc đời mình ra như vậy, có thể trong lòng Phương Nam đã nghĩ cô vì tiền mà bán rẻ thân thể, hám lợi đi.

"Cậu rất khổ não sao?" Nhìn gương mặt của Dương Tử Uyển nhăn lại như cái túi, Cố Yên Nhiên cuối cùng cũng thu hồi vẻ mặt đùa cợt, có chút lo lắng hỏi.

Dương Tử Uyển gật đầu một cái.

"Vậy sao cậu không thương lượng với anh ta một chút, coi đây là kết hôn giả? Cậu xem, chỉ cần tiến hành nghi thức hôn lễ, ông cụ cũng yên tâm, các cậu có thể lập một hiệp định, bên ngoài là một đôi vợ chồng, trên thực tế thì chia phòng ngủ, không làm vợ chồng thật là được. Chờ khi ông cụ vừa mất, cậu có thể được trả thù lao, khôi phục lại tự do." Cố Yên Nhiên đề nghị.

"Trước khi kết hôn tớ cũng đã nói với anh ta, nhưng mà anh ta không đồng ý, anh ta không muốn lừa gạt Nghê tiên sinh." Dương Tử Uyển cúi đầu nói.

"Thối quá! Cái gì gọi là không muốn lừa gạt Nghê tiên sinh? Tìm một người đóng giả Nghê Hải Đường không phải là lừa gạt thì là gì? Tớ nghĩ anh ta căn bản là muốn ăn cậu rồi." Cố Yên Nhiên nháy mắt với cô: "Anh ta nhìn hình dáng của cậu, chính là kiểu một con sói nhìn một con thỏ nhỏ nha, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng đầy đất thôi."

"Yên Nhiên ——" Dương Tử Uyển bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, không hiểu cô hưng phấn cái gì.

"Cậu nha, chính là dáng vẻ này." Cố Yên Nhiên lại không nhịn được nhéo mặt cô: "Cậu xem cậu đi, dáng người nho nhỏ, một đôi mắt to luôn ngập nước, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền khả ái, làm cho người khác nhịn không được muốn bắt nạt, tớ nghĩ Phương Nam cũng có ý nghĩ như vậy."

"Cái gì? Anh ta cũng không đến mức biến thái như vậy được không?" Dương Tử Uyển hất tay của cô ra, trừng cô một cái.

"Lại cãi, còn không mau vào động phòng đi, đi tìm người đàn ông của cậu đi!" Cố Yên Nhiên nhướng mày nói.

Dương Tử Uyển nổi điên, bây giờ không có cách nào nói lại người bạn chua ngoa này.

"Nói thật, cậu đã cầu xin Phương Nam mà anh ta không đồng ý, nhưng nếu cậu không muốn mất trinh tiết, tớ dạy cậu một chiêu, bảo đảm hù anh ta bỏ chạy." Cố Yên Nhiên mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia đùa dai nói.

"Một chiêu gì?" Dương Tử Uyển nghi ngờ.

"Chính là như này. . . . . ." Cố Yên Nhiên ghé vào bên tai cô nói nhỏ một chuỗi dài.

"Hả?" Mặt Dương Tử Uyển phớt hồng: "Vậy làm sao có thể?"

"Sợ cái gì? Đêm tân hôn là quan trọng nhất, lần đầu tiên hàng phục anh ta không được, cậu sau này liền xong đời, chỉ có thể mặc cho anh ta xâm lược." ^:)^

Cố Yên Nhiên mang ba lô treo ở cửa phòng tới, đặt ở chân giường, sau đó trừng mắt nhìn Dương Tử Uyển.

"Cứ như vậy, tớ đi đây! Đừng nói người chị gái này không giúp cậu nha." Nói xong, cô vẫy tay một cái liền xoay người rời đi.

Dương Tử Uyển nhìn vào ba lô, dở khóc dở cười.

Tại sao bạn cô lại có những thứ này?

10h30p đêm, Phương Nam đẩy cửa đi vào.

Dương Tử Uyển vẫn ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn lại như bánh bao.

Phương Nam tháo cà vạt xuống, thở ra một hơi. Hôn lễ ngày hôm nay thật khiến anh mệt muốn chết, đến bây giờ mới được nghỉ ngơi một chút. Anh chán ghét việc xã giao trong giới thượng lưu, nhưng không có cách nào thoát được, anh vẫn phải bất đắc dĩ mà làm.

"Em định mặc bộ quần áo này đi ngủ sao?" Anh nhìn Dương Tử Uyển kỳ quái nói, sau đó bắt đầu cởi bộ lễ phục chú rể xuống.

Dương Tử Uyển sợ hãi vội vàng nhắm hai mắt lại.

Thấy cô hoảng sợ như con thỏ nhỏ, Phương Nam cảm thấy buồn cười. Anh mở tủ lấy một bộ áo ngủ, thuận tiện mang áo ngủ nhét vào trong ngực Dương Tử Uyển: "Anh muốn tắm, cùng đi không?"

"Không. . . . . . Không cần, tôi ngồi thêm một lúc, tắm sau cũng được." Hai mắt Dương Tử Uyển vẫn nhắm chặt, mở miệng cự tuyệt.

Phương Nam nhún nhún vai, tự mình đi vào phòng tắm.

Nghe được tiếng mở cửa vang lên, Dương Tử Uyển mới hé mắt, nhìn thấy trước mặt không có ai liền thở dài một hơi.

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, cách cửa kính, có thể nhìn thấy loáng thoáng vóc dáng cao lớn, mặt Dương Tử Uyển lập tức đỏ lên.

"Phương. . . . . . Phương tiên sinh." Cô thử gọi một tiếng.

"Gọi Nam, ông xã hoặc là anh, chọn một cái." Bởi vì ở trong phòng tắm, tiếng Phương Nam có chút không rõ: "Em phải sớm có thói quen gọi anh như vậy."

"Phương. . . . . . Nam, tôi. . . . . ." Dương Tử Uyển không được tự nhiên chà xát bàn tay: "Không nhớ lời chúng ta nói trước hôn lễ sao? Tôi cảm thấy. . . . . . Á. . . . . . Chúng ta làm vợ chồng giả thôi được không? Như vậy, tôi cũng sẽ không can thiệp việc anh cùng bất kỳ người phụ nữ nào qua lại."

Trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy, Phương Nam không trả lời.

Dương Tử Uyển càng khẩn trương: "Anh xem, chỉ có tôi với anh biết. . . . . . tôi mới hai mươi tuổi, cũng chỉ biết đọc sách. . . . Hơn nữa tôi cũng không phải là tiểu thư Nghê Hải Đường thật, việc giả trang cũng là việc đã rồi, nên, cho nên. . . . . . Chúng ta chỉ làm vợ chồng giả, sau khi Nghê tiên sinh qua đời, tôi với anh có thể lập tức tách ra, tìm kiếm tình yêu thật sự của mình. . . . ."

"Tình yêu thật sự?" Trên người Phương Nam chỉ có một cái khăn tăm che ngang nửa thân dưới, kéo cửa phòng tắm bước ra.

Dương Tử Uyển bị bộ dáng nửa khỏa thân của anh hù dọa, lập tức giơ tay lên che hai mắt.

Phương Nam đối với phản ứng của cô có chút kinh ngạc, ánh mắt thoáng qua một tia xảo trá: "Còn nói lời ngây thơ như vậy, em cũng đủ "Ngu ngốc" rồi."

"Mặc kệ ai nói tôi ngu ngốc, không có tình yêu mà kết hôn là không thể được." Dương Tử Uyển có chút kích động phản bác, buông hai tay xuống, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của Phương Nam, cô lại vội vàng nhắm mắt lại: "Anh có thể thấy tôi được gả cho một con rùa vàng là cầu còn không được, nhưng mà tôi. . . . . . vẫn không thể tiếp nhận được, đây là nguyên tắc của tôi."

"Nguyên tắc? Giả thanh cao." Phương Nam cười nhạt, lau khô hơi nước trên mắt kính, đeo lên, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, hờ hững: "Không chấp nhận chuyện như vậy, lại nguyện ý vì 50 triệu làm thế thân của người khác?"

"Tôi. . . . . ." Dương Tử Uyển lập tức nổi giận.

Một đồng tiền có thể giết chết anh hùng, vả lại cô lại mang theo một món nợ khổng lồ?

Cái tên Thái Xa Luân rất ghê tởm, ngày ngày đuổi theo cô đòi nợ, nói là ông ta luôn trông cậy vào lần triển lãm này để phát triển sự nghiệp, trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu, kết quả cô lại phá hư tất cả kế hoạch cùng ước mơ của ông ta.

Phá tan ước mơ của người khác là không đúng, cho nên cô mới cam tâm tình nguyện bồi thường cho ông ta 50 triệu, ngay cả một tiếng kháng nghị cũng không có.

Nhưng Thái Xa Luân còn muốn cô làm tình nhân của ông ta, thật là vô sỉ!

Mà Phương Nam này, có phải người đáng sợ hơn Thái Xa Luân không? Cô không biết.