Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 2 : Tiếng bước chân

Ngoài dự đoán là mấy tên côn đồ giống như là gặp thoáng qua Phương Tử Huyên, trực tiếp đi tới trước mặt anh, thì ra người đám người này muốn xông tới là mình, nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của Phương Tử Huyên, Đông Phương Hạo nhịn không được cười, nhưng giờ phút này anh trong tình thế lực đơn bạc đương nhiên yếu không thể chống lại mạnh, anh cố ý nhịn sự kích động đến buồn cười, nghiêm nghị nhìn mấy người tràn đầy địch ý trước mặt.

Bọn họ hoàn toàn không cho anh thời gian thương lượng, sau khi đến gần anh thì ào ào lấy ra gậy gỗ sau lưng, một bộ dạng chuẩn bị đánh anh cho đến khi nằm trên giường không dậy nổi.

Đông Phương Hạo có học qua võ thuật, nhưng tay không tấc sắt anh rất nhanh bị đám người kia dồn vào trong ngõ hẽm, một côn mạnh đánh lên người anh, đau rát truyền đến, đám người kia không có ý dừng tay lại, gậy gộc càng không ngừng rơi trên người Đông Phương Hạo, ra tay vừa nhanh vừa mạnh, làm Đông Phương Hạo hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ thử mình đắc tội đến người nào.

"Cảnh sát tới, dừng tay!" Một tiếng nói trong trẻo từ đầu hẻm vang lên, đám người kia lập tức giải tán.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Phương Tử Huyên với vẻ mặt lo âu đi vào, ngồi xổm xuống đỡ anh dậy: "Anh không bị sao chứ?"

"Thiếu chút nữa thì bị đánh chết, cô nói thử có sao không?" Đông Phương Hạo lau máu ở khóe miệng, được cô dìu đỡ đứng dậy.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi vốn nên sớm gọi lớn tiếng để ngăn lại, nhưng tôi thật sự bị dọa sợ, chờ tôi ý thức được đám người kia đã đánh anh rồi, tôi mới..." Phương Tử Huyên lo lắng giải thích.

"Chuyện này không liên quan đến cô." Đầu ngón tay của Đông Phương Hạo xoa nhẹ gò má của mình, cảm giác đau đớn làm anh biết rằng trên mặt mình có vết thương.

Phương Tử Huyên nắm chặt cánh tay của anh nhìn ngõ hẻm, "Không bằng lúc này chúng ta nhanh chóng rời đi, không biết bọn họ có còn trở lại hay không."

"Yên tâm, bọn họ đánh đã đủ, sẽ không trở lại nữa đâu." Đông Phương Hạo nhìn gương mặt lo lắng của Phương Tử Huyên, dẫn cô đi dưới ánh đèn đường.

"Nơi này cách trường học cũng không xa, hay tôi dẫn anh đến phòng y tế giúp anh băng bó vết thương một chút." Phương Tử Huyên nhìn vết thương trên mặt anh đề nghị.

Mà đôi mắt của Đông Phương Hạo vừa lúc đón nhận sự lo lắng trong ánh mắt kia, vốn nghĩ muốn cự tuyệt nhưng anh lại nhẹ nhàng gật đầu, không biết vì sao, anh chợt rất thích cảm giác đi cùng với cô.

Trong phòng y tế của trường học, Phương Tử Huyên để Đông Phương Hạo ngồi xuống ghế, cô đi tìm bông, thuốc khử trùng, nghiêm túc giúp anh rửa sạch vết thương.

Vết thương trên mặt được cô rửa sạch cảm giác rất mát rượi, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô mới phát hiện khuôn mặt của cô rất dễ nhìn, lông mày thanh tú, một đôi mắt như bảo thạch, lông mi nhỏ dài, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi phấn nộn, đúng là một cô gái nhỏ xinh đẹp.

"Tôi không biết tại sao đám người kia là tới gây phiền toái cho anh, nhưng sau này anh phải cẩn thận một chút." Phương Tử Huyên nghiêm túc giúp anh bôi thuốc, vẫn là dáng vẻ rất tò mò.

"Hừ, nhất thời sơ ý mà thôi." Đông Phương Hạo biết thái độ không để người khác vào trong mắt của anh làm rất nhiều người khó chịu, âm thầm tìm người dạy dỗ anh thì anh đã sớm đoán được, chỉ là không ngờ anh lại bị người nhìn chằm chọc nhanh đến như vậy, vừa mới nghĩ một mình đi bộ về nhà thuận tiện giở trò đùa dai, ngược lại bị người có ý đồ đâm trúng tim đen.

Tái ông mất ngựa*, họa phúc khôn lường, bây giờ lại được cô hết lòng chăm sóc, anh cảm thấy hôm nay bị đánh là đáng đời, anh quyết định không truy cứu nữa, chính là anh càng ngày càng cảm thấy có hứng thú đối với cô gái Phương Tử Huyên này.

*Tái ông mất ngựa= Họa phúc khôn lường: một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: 'Làm sao biết đó không phải là cái phúc?'. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Câu này ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

Lúc nhìn thấy anh đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Như thường ngày Phương Tử Huyên sẽ đến thư viện để chọn mấy quyển sách hay, sau đó chọn một vị trí yên tĩnh mà đọc, nhưng khi cô rút sách từ giá sách xuống, cũng xoay người chuẩn bị mở sách để xem thử nội dung bên trong thì cô nhìn thấy Đông Phương Hạo đi vào, nhất thời cô nở nụ cười với anh.

Cô biết bản chất của anh không hư, hơn nữa trên mặt anh dáng băng OK càng làm cho cả người anh cảm thấy rất khốc, không hề có chút ảnh hưởng đến dáng vẻ rất tuấn tú của anh.

Nhưng cô lại không biết nụ cười thoáng của cô như ánh mặt trời rơi vào trong lòng anh, nội tâm lo lắng vì ông nội bị bệnh ở nước Mỹ của mấy ngày qua toàn bộ đều bị quét sạch, nháy mắt trong lòng, anh vì nụ cười tươi của cô mà tim đập thình thịch.

Mặt anh không chút thay đổi đi tới bên người cô, trong chớp mắt ấy khi lướt qua cô, tiếng nói của anh không nhanh không chậm truyền tới, "Sau khi tan học, đến cửa sau trường học gặp mặt."

"Nhưng sau khi tan học tôi có hẹn rồi." Phương Tử Huyên không có cách nào đồng ý yêu cầu của anh.

"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, nếu như cô dám lỡ hẹn, cô nhất định sẽ chết!" Anh quay đầu lại, đôi môi nở nụ cười đùa giỡn, sau đó xoay người rời đi.

Phương Tử Huyên không có cách nào từ chối anh, nói với người bạn đã hẹn là tạm thời có chút việc cần phải xử lý, sau khi tan học cô vội vàng đi đến nơi anh hẹn, trong mơ hồ có một cảm giác giống như mối tình đầu, nhưng lại bị cô kháng cự.

Cửa sau của trường học nằm sát với một khu rừng nhỏ, so với cửa lớn của trường học, bên này có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, khi Phương Tử Huyên đang giẫm đám lá rụng đi đến cửa sau, đã nhìn thấy Đông Phương Hạo đang đứng ở phía trước.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Phương Tử Huyên nhìn người con trai trước mặt.

"Theo tôi đi đến đây một chút." Anh nhìn cảnh hoàng hôn ở nơi xa kia, quay đầu nhìn cô, "Cô đồng ý không?"

"Anh vì chút chuyện nhỏ này mà bắt tôi từ chối cuộc hẹn của bạn học sao?"Phương Tử Huyên liếc anh một cái.

"Nếu không thì như thế nào? Cô nghĩ rằng cá nhân chúng ta có chuyện lớn gì?" Đông Phương Hạo ánh mắt trêu tức nhìn cô.

"Trước đó anh có thể nói trước với tôi, để tôi cân nhắc một chút nặng nhẹ rồi mới quyết định."Phải biết cô đã hẹn bạn cùng nhau đi luyện đàn, nếu biết anh chỉ hẹn cô ra để bâng quơ đi dạo, cô sẽ không đi làm một chuyện chẳng có ý nghĩa.

"Đi cùng với tôi so với bất cứ chuyện gì cũng là chuyện quan trọng hơn." Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, trong tiếng nói không thể cãi lại chính là sự bá đạo.

"Tôi không thích người khác nắm cằm tôi."Phương Tử Huyên cảm thấy động tác này rất mập mờ, huống chi đây đã là lần thứ hai rồi, cho nên cô đẩy tay của anh ra.

"Chỉ là cảm thấy cô có gương mặt rất đáng yêu, không nhịn được muốn nghiêm túc nhìn mấy lần." Đông Phương Hạo nháy mắt mấy cái với cô, phải biết rằng anh có bao nhiêu ý muốn khắc họa cô vào trong lòng.

"Ách..."

"Đưa hình của cô cho tôi."

"Không có, làm gì có người cả ngày mang hình của mình, đó không phải hoa si thì chính là tự kỉ."

"Vậy ngày mai cô mang cho tôi đi."

"Biết rồi, đi thôi." Mặc dù không biết anh muốn hình cô làm gì, nhưng Phương Tử Huyên vẫn đáp ứng yêu cầu của anh, đẩy anh ra, cô đi nhanh về phía trước.

Dải lụa màu tím tràn đầy ánh nắng chiều ở chân trời càng trở nên đậm, ánh sáng mờ nhuộm rừng cây thành một tòa thành tỏa ánh vàng óng cả một vùng, bọn họ một người trước một người sau, tạo ra một một phong cảnh mỹ lệ, chờ hai người đi tới giữa sườn núi, sắc trời đã tối đi rất nhiều.

Hai người cứ như vậy dựa vào lan can nhìn thành thị dưới chân núi, hưởng thụ gió đêm mát mẻ và cảnh đẹp trước mắt.

"Trên người anh không có vết thương nào nữa chứ?" Phương Tử Huyên vẫn sợ hãi chuyện anh gặp đêm hôm trước.

Đông Phương Hạo nhún nhún vai vuốt tay, "Không biết, hay cô giúp tôi kiểm tra thân thể đi?"

"Nghĩ hay lắm." Phương Tử Huyên quay đầu nhìn về phương xa, cô biết trong lòng đang có một cảm giác lờ mờ chợt nảy mầm.

Đông Phương Hạo nhìn khuôn mặt của cô, có một chút say mê.