Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Sếp ơi Lại Gặp Anh Rồi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Sếp ơiLại Gặp Anh Rồi mang tới thông điệp Nhưng Đông Phương Hạo chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ, chẳng những da mặt dày lợi hại, lại còn thích làm chúa tể của tất cả mọi thứ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Chương 15 : Giao em cho anh

Dựa vào gia thế cùng vẻ ngoài xuất sắc, tin tưởng anh nhất định có không ít những người ái mộ, chỉ là tại sao anh lại lấy điều kiện uy hiếp để lựa chọn mình là đối tượng kết hôn, điểm này làm cho cô nghĩ mãi không ra.

Cô cũng không phải mỹ nhân tuyệt sắc cũng không có chỗ gì hơn người, ngay cả Tô San người rất chân thành theo đuổi anh cũng đẹp hơn, thời thượng hơn cô nhiều, cô cảm thấy anh đùa giỡn mình, không biết đây có phải là ý muốn chiếm hữu của đàn ông hay không.

Từ đầu đến cuối Phương Tử Huyên luôn nghĩ nếu như không phải muốn giữ lại đạo quán, cô cũng không thể đồng ý gả cho Đông Phương Hạo, mà bây giờ từng ngày từng ngày trôi qua, cho đến ngày gả cho anh, đây là lựa chọn mơ hồ nhất trong cuộc đời của cô, cô không biết lựa chọn này đúng hay sai, chỉ là hiện tại cô không có đường lui, bởi vì anh đã công khai chuyện cưới hỏi, ngay cả ngày tháng cũng chọn xong.

Đang lúc cô chìm vào muôn vàn suy nghĩ, một giọng nói không nhịn được cất cao...

"Cô không cần đến đây, tôi không cần lời xin lỗi của cô, làm ơn tránh xa tôi ra là tốt rồi!" Đông Phương Hạo cầm điện thoại di động, không khách khí nói về phía đầu bên kia.

Phương Tử Huyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

"Coi như bây giờ cô có ở nhà tôi, tôi cũng sẽ không để ý đến cô, cô nói cái gì? Nói rõ ràng mọi chuyện? Giữa chúng ta còn chuyện gì để mà nói!"

Phương Tử Huyên vễnh tai, ánh mắt hoài nghi, sẽ không phải là bạn gái cũ của anh tìm tới cửa chứ?

"Đừng khóc lóc sướt mướt, cũng đừng lấy ba mẹ ra dọa tôi, bởi vì cô làm tôi rất thất vọng! Cô tốt nhất nên lập tức trở về Mĩ đi... Được thôi, tôi cho cô mười phút, nói rõ ràng rồi lập tức rời đi." Đông Phương Hạo đứng dậy nhấn phím mở cánh cửa tự động.

Tô San rất nhanh đi vào, liếc thấy Phương Tử Huyên một bên, cô ta đi thẳng đến trước mặt Đông Phương Hạo, nắm tay anh: “Anh Hạo, tại sao anh lại dữ với em như vậy, anh chưa bao giờ lớn tiếng với em." Tô San dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Đông Phương Hạo.

"Không cần giả bộ đáng thương, cô không phải nói muốn xin lỗi Tử Huyên sao? Trở lại chuyện chính, nói tóm tắt thôi." Giọng nói của Đông Phương Hạo rất lạnh lùng.

"Em không muốn! Rõ ràng em thích anh, tại sao anh lại vội vã trở về nước để chọn cô ấy? Còn ngay ở trước mặt nhiều người như thế tuyên bố quan hệ của hai người, em không muốn hai người kết hôn, cô dâu của anh rõ ràng là em!" Tô San giống như một đứa trẻ quấn lấy anh dây dưa không ngớt.

"Tôi chỉ xem cô như là em gái, giữa chúng ta chỉ có tình cảm anh em không có quan hệ tình yêu nam nữ, cô nên rõ ràng điểm này."

"Nhưng anh đối với em không giống với những cô gái khác, mặc kệ lúc đi học hay sau khi tốt nghiệp, mặc kệ người nào đến gần anh... Anh cũng đặt em lên vị trí thứ nhất, tại sao khi anh trở về nước có cô ấy, anh lại từ từ lạnh nhạt với em? Anh không biết em rất thích anh sao?"

"Nếu như tôi quan tâm chăm sóc cô lại làm cho cô hiểu lầm, ở nơi này tôi nói xin lỗi cô, nhưng tình cảm của tôi đối với cô không phải yêu, cô hiểu không? Hiện tại không còn gì để nói, tin tưởng cô cũng sẽ tìm được một người đàn ông yêu thương mình, nếu như không có việc gì, hôm nay chúng ta nên dừng ở đây thôi."

"Đừng mà!" Đôi tay Tô San vòng qua ôm thật chặt Đông Phương Hạo: “Nhiều năm như vậy trong lòng anh cũng chỉ có mình cô ấy, cầm tấm hình của cô ấy như trân bảo, còn dùng hết mọi cách hỏi thăm tin tức của cô ấy từ bạn bè trong nước, em cuối cùng cũng hiểu là tự mình đa tình, bởi vì anh chưa từng nhìn em lâu một chút, em cố gắng ăn mặc thật đẹp lấy lòng anh, tại sao anh lại không chịu cho em một chút xíu tình cảm nào?"

Đông Phương Hạo hoàn toàn bó tay với cô ta, lo lắng Phương Tử Huyên sẽ hiểu lầm, anh dùng lực đẩy Tô San ra: “Đủ rồi! Nếu như cô không muốn về sau tôi không gặp cô nữa thì đừng làm như vậy."

"Anh là vì cô ấy mà chán ghét em đúng không? Anh Hạo, em hận anh, hận chết các người!" Tô San thương tâm giậm chân một cái, chạy ra ngoài cửa.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, không khí như đông lại.

Phương Tử Huyên có được rất nhiều tin tức từ lời nói lẫy của Tô San, những năm này Đông Phương Hạo có lẽ nhớ mãi không quên cô, chỉ là bởi vì những hiểu lầm không đáng có cho nên cô mới không có cách nào tha thứ cho anh.

Cô vẫn không có cách nào mở ra cánh cửa của lòng mình, thời gian bảy năm đã làm thay đổi một số chuyện, không phải nói quên là có thể quên, càng không phải nói yêu là có thể yêu.

Hơn nữa anh đã không đứng ở lập trường của cô để suy nghĩ cho cô mà đã ép buộc cô kết hôn với anh, anh biết cô coi trọng tình bạn của mình nên đã nắm điểm yếu này rất chính xác, làm cho cô không có còn đường lui, đây là điều mà cô không thích, cô không thích người khác uy hiếp mình, đặc biệt là dùng sự uy hiếp để có được tình yêu, cô ghét như vậy, hôn nhân phải vì yêu mà bên cạnh nhau, là một chuyện rất tự nhiên phát triển, mà không phải là vì uy hiếp, điều kiện giao dịch, như vậy sẽ làm cho cô không thở nổi.

Chợt phía chân trời xuất hiện một đạo tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm vang rền, dọa cho cô giật mình, cô lấy tay che lỗ tai thật chặt.

"Đừng sợ." Đông Phương Hạo đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, hành động này thật sự khác biệt với Tô San, hành động dịu dàng này làm cho cô cảm thấy an lòng.

Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, mưa tầm tả, mà bên trong phòng hai người tựa thật sát vào nhau, có vẻ rất ấm áp.

Đông Phương Hạo nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên sợi tóc của cô, bất tri bất giác say mê, mặc dù không vẫn không tha thứ việc mình uy hiếp cô gả cho anh, nhưng mà giờ phút này được ôm cô, anh cảm thấy mọi việc thật đáng giá.

Nhìn lông mi cụp xuống và gương mặt tinh xảo của cô, anh khó khăn tự động kiềm chế, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên má cô.

Cô hơi kinh hãi, ngước mắt liếc nhìn anh một cái, không thể phủ nhận khi cảm thấy đôi môi mềm mại lại lạnh như băng của anh chạm vào má, cô động lòng, nhưng trong lòng lại cố gắng kháng cự, cô hiểu rõ về anh quá ít, cô không xác định được anh có thật lòng yêu cô hay không.

Cứ như vậy Phương Tử Huyên ở cùng với Đông Phương Hạo, từng ngày từng ngày trôi qua, trong lúc hai người ở chung, tình cảm biến hóa vi diệu, cảm giác giữa hai người như có một sợi dây kết nối, nếu nhẹ nhàng khẽ chạm vào thì không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

Hôm nay sau khi ăn cơm xong, Đông Phương Hạo đến thư phòng cùng với các chi nhánh tập đoàn ở trong và ngoài nước chat Webcam với các chủ quản cao cấp, mà cô lại chán muốn chết chống nạn đi tới cửa biệt thự, trong vườn, những bông hoa đua nhau khoe sắc trông rất đẹp mắt, cô tìm thấy túi nhựa trong ngăn kéo gần cửa, bao lấy bên chân đang mang băng gạc để tránh làm dơ vết thương, từng bước nhảy về phía vườn hoa.

Trong vường rộng hơn 100 bình* Phương Tử Huyên ngắm nhiều loại hoa cỏ quý hiếm, vươn tay bắt lấy những chú chuồn chuồn bay thấp ở giữa không trung, vừa suy nghĩ vừa đi đến một hàng rào canh bạch ngọc khắc hoa, quay đầu nhìn lại, căn biệt thự đang thấp thoáng chìm vào một mảnh hoa hồng xanh, hình như cô còn thấy được bóng dáng bận rộn của Đông Phương Hạo ở thư phòng lầu hai.

*bình: phép đo theo Nhật Bản 36 thước vuông bề mặt = một bình

Bỗng dưng thời tiết nói thay đổi thì thay đổi ngay, mặt trời vốn đang rực rỡ ánh nắng thì chợt giăng đầy mây đen, áp lực thấp của tầng mây đang trên đỉnh đầu, Phương Tử Huyên nhìn xung quanh không thấy được có chỗ nào có thể tránh mưa, không thể làm gì khác hơn là khó khăn quay về.

Một đường tia chớp cắt ngang bầu trời đầy mây đen, mưa to như trút xuống, tiếng sấm làm cho cô run một hồi, trong nháy mắt toàn thân ướt đẫm.

Tiếng sấm ầm ầm, cô cắn răng khó khăn di chuyển, một bên lo lắng sét đánh, vừa chống nạn chạy trở về, vết thương ở chân truyền đến cơn đau dữ dội.

“Tử Huyên, em đang ở đâu? Tử Huyên, nhanh trả lời anh!” Xen lẫn tiếng sấm sét và tiếng mưa rơi, là giọng nói tràn đầy lo lắng của Đông Phương Hạo.

“A Hạo, em ở bên này!” Phương Tử Huyên nghe được tiếng của Đông Phương Hạo, không để ý giọt mưa chảy xuống trên mặt, gấp gáp nhìn về phía truyền tới tiếng của Đông Phương Hạo kêu lên đáp lại anh.

Trên mặt đất nước mưa ào ào chảy xuống, cô cố bám lấy cây nạn muốn tới gần chỗ của anh, trong chớp mắt nhìn thấy anh chạy tới, rốt cuộc cô không chống đỡ nổi ngã vào ngực anh.

“Em có biết thiếu chút nữa làm anh sợ muốn chết hay không!” Đông Phương Hạo đỡ cô đứng lên, đi nhanh vào trong phòng.

“Em... Em thực sự rất sợ, sấm đánh rất to.” Phương Tử Huyên tựa vào trong lòng anh, nhìn toàn thân anh gần như đã ướt đẫm, cô biết nhất định là anh đã ở trong mưa tìm cô lâu rồi, chợt cảm động đến rối tinh rối mù.

“Chân có đau hay không?” Đông Phương Hạo nhẹ giơ tay nâng chân của cô lên tỉ mỉ kiểm tra.

“Không có việc gì, vừa rồi lúc đi ra do sợ sẽ làm dơ băng gạc, em cầm túi nhựa bọc lại, nên chân không có dơ cũng không có ướt.” Nói xong, Phương Tử Huyên giơ chân đã có túi nhựa bao bọc lên.