Tổng Cường Kiềm Chế A

Tổng Cường Kiềm Chế A

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 18 : Một bàn tiệc lớn

Một bàn tiệc lớn nhanh chóng bị hai người quét sạch, bất quá nghiêm khắc mà nói chính là bị Lục Phi quét sạch.

“Em muốn làm gì?” Ôn Thiếu Nhiên thấy Lục Phi đứng dậy dọn dẹp đồ ăn trên bàn.

“Đương nhiên là rửa chén rồi.” Lục Phi quay đầu nhìn về phía Ôn Thiếu Nhiên khẽ mỉm cười, “Bữa ăn này là anh làm, chén dĩa kia nên để em rửa, em rất công bằng nhé.” Cô nói xong nghịch ngợm mở trừng hai mắt với Ôn Thiếu Nhiên.

“Em xác định sao?” Ôn Thiếu Nhiên cười cười, bộ dáng hoài nghi, “Nếu như mà anh nhớ không lầm, lần trước em nấu cơm, tất cả chén dĩa đều là anh rửa.”

“Vậy... là bởi vì khi đó em nấu cơm, cho nên chén nên do anh rửa mới đúng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phi khẽ đỏ ửng, nhỏ giọng giải thích.

“Thật sao?” Nụ cười trên mặt Ôn Thiếu Nhiên càng thêm rõ ràng, lành lạnh trêu chọc: “Không phải là bởi vì những chén dĩa đến tay em, chỉ dẫn đến kết cuộc là thành một đống mảnh vụn à?”

“Nào có khoa trương như vậy!” Cô lên tiếng kháng nghị: “Đó là bởi vì khi đó em vừa mới bắt đầu học, chắc chắn sẽ gặp... lúc không như ý thôi, nhưng bây giờ không giống thế, em đã rèn luyện một đoạn thời gian, nhất định có thể làm tốt.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Ôn Thiếu Nhiên dùng ánh mắt mỏi mòn chờ đợi nhìn cô, cuối cùng vẫn không yên tâm hỏi thêm một câu: “Thật không cần anh giúp đỡ sao?”

“Không, cần.” Lục Phi nghiêng đầu sang chỗ khác, nói từng chữ một với anh.

Nhìn vẻ mặt quật cường đáng yêu của cô, trong mắt Ôn Thiếu Nhiên vẫn luôn là nụ cười không tan biến, “Vậy được rồi.” Hai tay anh vuốt vuốt, nhún nhún vai, đi ra khỏi phòng bếp.

Nhưng Ôn Thiếu Nhiên yên tâm quá sớm rồi, anh mới vừa đi khỏi phòng bếp chưa được bao xa, từ bên trong lập tức truyền ra tiếng vỡ gốm sứ.

“A!” Tiếng thét chói tai của Lục Phi được truyền ra ngay sau đó.

Ôn Thiếu Nhiên không cần suy nghĩ lập tức xoay người chạy về phía phòng bếp, “Sao thế?”

Lục Phi đang khom lưng nhặt các mảnh sứ vỡ tan tành lên, không cẩn thận bị cắt vào ngón tay, những giọt máu từ từ chảy ra, Ôn Thiếu Nhiên thấy tình hình này, lập tức chạy tới nắm cổ tay của cô lên, kéo cô rời khỏi phần bếp hiện tại đang đầy mảnh vụn.

“Em là đứa ngốc sao? Mảnh vỡ là phải quét, không phải lấy tay lượm lên.” Ôn Thiếu Nhiên vừa la mắng cô, vừa cầm ngón tay bị thương của cô lên đưa vào trong miệng mút máu.

Nhìn thấy hành động của anh, tròng mắt Lục Phi trừng lớn, không thể tin được anh lại làm như vậy.

“Em không sao.” Lục Phi ngượng ngùng định rút tay mình về, nhưng Ôn Thiếu Nhiên lại không cho cô có cơ hội, còn khom lưng ôm lấy cô, “Anh đang làm gì đó...”