
Cao Thủ Câu Dẫn
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.
chương truyện mới nhất :
Chương 11 :
Trong suy nghĩ của Hà Nhiên, Nam Cung Lân thật ra là một người rất tốt, giống y như nam thần hoàn hảo mà cô luôn ao ước gặp được. Cách anh dịu dàng đối đãi, ân cần hỏi han cô mấy ngày qua đã khiến cô rung động, nhưng hôm nay cô lại do dự, sợ anh giống như Lăng Bách hay bạn trai Thất Thất, sợ yêu vào anh sẽ khác trước. Bởi suy nghĩ tiêu cực đó mà cô không trả lời tin nhắn của anh!
Kết quả bây giờ anh đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà đứng chờ cô như vậy, tim cô đột nhiên đập nhanh hết cỡ, máu nóng chạy thẳng lên mặt, không kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa rồi.
Hà Nhiên cứ nhìn anh chằm chằm mãi, môi mấp máy không nói được câu nào.
Qua một lát, cô bị tiếng hối thúc của tài xế taxi làm cho giật mình.
“Cháu gái, cháu không đỡ bạn mình xuống hả?”
Hà Nhiên sực nhớ ra mình còn chưa đỡ Thất Thất xuống xe, cô “a” lên một tiếng rồi xoay người lại, bò ngược vào trong xe và dùng sức chín trâu hai hổ kéo cô bạn của mình ra.
Thử mới thấy, nặng quá đi mất! Người cô cũng thuộc diện mảnh khảnh, còn gầy hơn Thất Thất một chút, nên căn bản không xê dịch được người ta!
Vừa vỗ nhẹ vào mặt Thất Thất, cô vừa gọi:
“Thất Thất! Mau tỉnh dậy! Cậu tỉnh dậy ba giây thôi được không?”
Lúc này, Hà Nhiên nghe thấy giọng của Nam Cung Lân vang lên ngay sau lưng mình:
“Em lui ra đi, để anh.”
Phải rồi, cô quên mất còn có một người đàn ông có thể nhờ vả ở đây.
Hà Nhiên vội vàng tránh đường cho anh, chỉ thấy anh luồn tay xuống dưới lưng và hai chân của Thất Thất, dùng sức bế cô nàng lên.
Mặc dù Hà Nhiên biết lúc này Nam Cung Lân chỉ đang muốn giúp đỡ, nhưng khi thấy anh ôm Thất Thất đứng trước mặt cô, cô cảm giác tim như bị ai đâm cho một nhát. Sự khó chịu ấy không bình thường chút nào.
Nam Cung Lân thân cao hơn mét tám, Thất Thất thì chỉ tầm mét máu, nhỏ gọn lọt thỏm trong vòng tay anh. Hình ảnh đẹp đẽ và lãng mạn biết bao nhiêu, lọt vào mắt Hà Nhiên lại càng xót bấy nhiêu.
Không được suy nghĩ nhiều! Hà Nhiên vội bấu vào đùi một cái, sau đó miễn cưỡng cười:
“Cảm ơn anh, anh đưa cô ấy lên phòng em giúp nhé?”
“Ừm.”
Nam Cung Lân nhìn thoáng qua đôi mắt long lanh của Hà Nhiên, khóe môi hơi cong nhẹ rồi ôm Thất Thất đi vào chung cư.
Sau khi Hà Nhiên mở cửa ra, Nam Cung Lân bế Thất Thất thả xuống giường của cô.
Người trên giường đã say không mở mắt ra nổi, vươn người một cái, chiếc váy ngắn vốn đã hở hang trượt một phát, suýt chút nữa để lộ qυầи ɭóŧ bên trong.
Khi đọc truyện ngôn tình nữ cường, chúng ta có thể mở rộng vốn từ ngữ trong giao tiếp hàng ngày. Những câu chuyện này thường sử dụng ngôn ngữ gần gũi, thực tế nhưng cũng đầy sắc thái và biểu cảm. Điều này giúp người đọc hiểu thêm cách giao tiếp tự nhiên, linh hoạt của các nhân vật nữ mạnh mẽ, từ đó áp dụng vào cuộc sống. Truyện Full
Nam Cung Lân giật thót, vội vàng nghiêng đầu sang một bên rồi túm góc chăn phủ lên người Thất Thất.
Thấy cảnh tượng kia, Hà Nhiên cũng hơi giật mình xông qua, chặn tầm mắt của anh lại rồi nói:
“Như vậy là được rồi, anh ra ngoài trước đợi em được không?”
Nếu mà để Thất Thất biết được suýt bị lộ hàng chắc sẽ băm cô ra thành trăm mảnh mất! Hà Nhiên toát cả mồ hôi đầu, gấp gáp kéo Nam Cung Lân ra khỏi phòng.
Anh bị cô đẩy đến phòng khách, sau đó cô mới nhớ đến lý do anh quay lại Hoa Lạc tìm cô.
Chuyện vốn cũng không có gì, Hà Nhiên nói với anh:
“Lần sau nếu không thấy em trả lời tin nhắn thì có thể là vì em bận hoặc quên mất.”
Nam Cung Lân đứng đối diện cô, trịnh trọng gật đầu:
“Anh hiểu rồi.”
Vẻ mặt của anh chưa bao giờ nghiêm túc đến thế làm Hà Nhiên tưởng anh giận, vội thanh minh:
“Ý em là anh không nên phí thời gian vì em.”
Nam Cung Lân cảm thấy việc chờ đợi người mình thích không hề lãng phí thời gian, anh tiếp tục im lặng nghe cô nói, giả vờ như đang dỗi.
Biện pháp của anh thật sự có hiệu quả, một đòn tâm lý cực kỳ đáng ghét.
Hà Nhiên thấy anh mím môi thì có hơi thấp thỏm, chẳng lẽ giận thật ư? Chỉ vì cô không trả lời tin nhắn của anh?
Hà Nhiên lúng túng và tự hỏi bản thân nếu cô đang nhắn tin vui vẻ với một người rồi bị ăn bơ cả ngày thì thế nào, sau đó cô nhận ra một sự thật phũ phàng. Cô nhất định sẽ giận!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Hà Nhiên đột nhiên cảm giác bản thân có phần quá đáng với người ta, lắp bắp nói:
“Xin lỗi, lần sau em có bận cũng sẽ báo với anh một tiếng, em không cố ý.”
“Không sao, em không có việc gì là được.”
Mỗi câu nói của Nam Cung Lân đều khiến Hà Nhiên thấy đôi chút áy náy, cô gãi gãi gò má, khuôn mặt nhỏ xinh hơi đỏ lên. Mặt cô thiên hướng thanh tú và đáng yêu hơn là xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, mắt to tròn long lanh, khi xấu hổ thì gò má sẽ đổi màu đầu tiên.
Nam Cung Lân nhịn không được muốn hôn một cái, nhưng anh biết bây giờ mà làm vậy chắc hẳn sẽ dọa cô sợ. Vì vậy, anh chỉ lặng lẽ dời ánh mắt sang nơi khác. Bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ khi nào Hà Nhiên cho phép, anh mới dám chạm vào cô.
Phòng khách bất chợt chìm vào trong tĩnh lặng, Hà Nhiên vì để phá tan bầu không khí ngượng ngùng nên lên tiếng hỏi:
“V-Vậy giờ anh không về nhà nữa nhỉ?”
“Lát nữa anh phải đi rồi.”
Khi nghe Nam Cung Lân nói lời này, trong lòng Hà Nhiên đột nhiên có chút hụt hẫng. Cô cứ nghĩ anh ở đây đồng nghĩa với việc một tuần tới cô vẫn có thể nhìn thấy anh, nhưng sự thật thì không phải vậy.
“Anh chỉ đến để chắc rằng em vẫn ổn, sau đó anh sẽ về.”
Anh nhẹ giọng nói, đột nhiên đưa tay lên sờ sờ mái tóc dài mượt mà của cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh.
Hà Nhiên hoang mang, ngửa mặt nhìn anh. Cô chỉ cao đến tầm vai của anh, chiều cao của hai người tương đối chênh lệch nên khi đứng cạnh nhau, một người luôn phải cúi xuống, một người luôn phải ngẩng đầu mới có thể mắt đối mắt.
Động tác sờ tóc này khá quen thuộc, trước kia khi Hà Nhiên bắt đầu hẹn hò với Lăng Bách thì hắn ta cũng từng làm vậy, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trái tim cô đập nhanh dữ dội, hai tai lùng bùng khó hiểu.
Hà Nhiên biết đây là thích, nhưng tại sao cô lại thích anh chứ? Cô ngây người rất lâu, mãi cho đến khi Nam Cung Lân thu tay về, bàn tay của chàng bác sĩ này thật sự rất đẹp. Ngón tay có các khớp rõ ràng, hơi gầy và thon, sạch sẽ dễ nhìn, đặc biệt là da vô cùng trắng mịn.
Hà Nhiên cảm giác như bị hớp hồn bởi bàn tay kia, mắt cũng nhìn theo sự di chuyển của nó.
Khi Nam Cung Lân buông thõng tay bên đùi, cô cũng cúi đầu quan sát tay anh. Lúc này, anh đột nhiên hỏi:
“Em nhìn gì vậy?”
Hà Nhiên lập tức giật mình:
“K-Không, em…”
Cô nhận ra tầm mắt của Nam Cung Lân ở trên cao, sẽ không biết được cô đang nhìn tay anh! Cô sợ anh hiểu lầm, định giải thích nhưng đã nghe thấy anh bật cười:
“Anh đùa thôi.”
Nam Cung Lân hơi nghiêng đầu quan sát cô, mắt anh lấp lánh như đang rất vui vẻ.
“Em ở lại với bạn đi, con gái ra ngoài nên cẩn thận một chút, lần sau có gì cứ gọi cho anh.”
Một lần nữa, anh dặn dò cô hãy nhớ tới anh khi gặp rắc rối, giúp đỡ cô mà không nửa lời kể công. Hà Nhiên quên luôn chuyện vừa rồi, chỉ lo gật gật đầu.
Bởi vì Nam Cung Lân còn có việc nên không nán lại lâu mà lập tức rời khỏi đó, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu hỏi cô đã bớt đau bụng chưa, cực kỳ ân cần. Hà Nhiên tiễn anh xong mới quay về phòng mình, vừa quay đầu, cô liền trông thấy Thất Thất đầu tóc rũ rượi đứng ngay phòng khách.
Hà Nhiên hết hồn hét lên một tiếng rồi nói:
“Cậu đi đứng sao không phát ra tiếng động vậy hả?”
Hai mắt Thất Thất sưng húp, khóc nhiều quá khiến cho mặt cô nàng phù lên, trông khá hài hước. Cô nàng hỏi:
“Anh đẹp trai ban nãy là ai thế?”
Hà Nhiên bó tay với bạn mình, say bí tỉ, say khướt rồi nhưng vẫn còn tai trai được? Cô bất lực nói:
“Bạn của tớ.”
Lúc này cả người Thất Thất toàn là mùi rượu nồng nặc, có chút hôi, Hà Nhiên khó chịu nhăn cả mặt:
“Cậu mau vào trong rửa mặt đi, tớ đi quậy nước chanh cho mà uống.”
Cô đưa tay đẩy người trước mặt nhưng không được, Thất Thất cứ đứng im một chỗ rồi lẩm bẩm:
“Hà Nhiên, chúng ta là bạn tốt mà nhỉ?”
Khi nghe thấy câu nói này, Hà Nhiên chợt thấy trong lòng nhức nhối.
Thất Thất vừa mếu máo vừa hỏi:
“Chúng ta có phải bạn tốt không?”
Hà Nhiên gật đầu trong sự thấp thỏm.
Dường như Thất Thất không nhận ra sự khác thường của bạn mình, lảo đảo ôm lấy Hà Nhiên rồi hai mắt long lanh, sụt sịt nói:
“Vậy cậu… hức… giới thiệu anh đẹp trai đó cho tớ được không? Tớ muốn quên bạn trai cũ…”
Điều mà Hà Nhiên lo sợ nhất đã xảy ra.
Trước kia những cô gái trong trạm cứu trợ cũng có ý với Nam Cung Lân nhưng sau khi biết Hà Nhiên có mối quan hệ tương đối đặc biệt với anh thì đã dừng việc tán tỉnh anh lại, cũng tìm cách giúp đỡ cô, cổ vũ cô. Những người như vậy đều biết giới hạn của tình bạn ở đâu, nhờ vả đúng lúc đúng chỗ, không ai đòi xin số điện thoại Nam Cung Lân cả.
Hà Nhiên muốn phải rạch ròi mọi việc, vì vậy kéo Thất Thất đứng đối diện mình, nghiêm túc nói:
“Cái này chắc là không được rồi, vì mình và anh ấy đang tìm hiểu nhau!”
Nếu Nam Cung Lân ở đây nghe thấy lời này chắc sẽ tặng quà cảm ơn cho Thất Thất, bởi nhờ câu hỏi kia mà Hà Nhiên thấy được sự quan trọng của anh trong lòng cô, dù rằng bây giờ họ chưa chính thức yêu đương.
Hai mắt Thất Thất mở to ra, sau đó chu môi nói với Hà Nhiên:
“Không sao, chúng ta có thể cùng tìm hiểu.”
Cái gì? Như thế nào là cùng tìm hiểu? Hà Nhiên khó có thể tin lời này lại thốt ra từ cô bạn thân của mình, hơn nữa cô nàng chỉ vừa chia tay với bạn trai cũ mới đây thôi!
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
