
Cao Thủ Câu Dẫn
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.
chương truyện mới nhất :
- Trước
- DS Chương
Chương 41 :
nh mắt của Nam Cung Cảnh cực kỳ lộ liễu, khiến cho Hà Nhiên chú ý tới. Cô giật mình khi bị phát hiện, gò má nóng bừng, vội vàng muốn giải thích nhưng Nam Cung Lân lại nghiêng người tới trước chắn tầm nhìn của em trai rồi hỏi:
“Em nhìn gì thế?”
“Anh à, đang ăn cơm mà!” Nam Cung Cảnh nhếch một bên lông mày, không hề ái ngại nói ra: “Hai người như thế…”
Bất chợt, Nam Cung Lân lộ ra ý cười trên đuôi mắt:
“Anh nên cắt cái miệng của em.”
Mặc dù anh đang thể hiện nét mặt vui tươi nhưng lời nói thì chẳng khác gì thoại trong kịch bản kinh dị, anh còn siết chặt đôi đũa trong tay khiến cho gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, dọa Nam Cung Cảnh im thin thít.
Từ lúc đó đến hết bữa cơm, Nam Cung Cảnh làm như bị câm không dám nói gì nhiều, mắt cũng chỉ hướng về phía mẹ và em gái.
Lúc ăn họ cũng không nói gì nhiều, Hà Nhiên vẫn chưa thể hòa nhập hoàn toàn nhưng vẫn nói được đôi ba câu trao đổi với mẹ chồng và em chồng, buổi ra mắt xem như cũng thành công. Chỉ có món quà mà cô chuẩn bị là không thấy đâu.
Ăn xong, cả nhà cùng nhau dọn bát, Nam Cung Lân nói với Hà Nhiên:
“Em là khách, không cần phải giúp đâu.”
“Nhưng mọi người đều cùng làm, như vậy…”
Yến Thư sau khi đã lau miệng và rửa tay sạch sẽ thì đi qua kéo chị dâu và nói:
“Không sao đâu ạ, nhà có máy rửa bát, chỉ cần bỏ vào là xong. Kỹ năng sống cơ bản thôi mà, anh trai em vẫn làm được.”
Địa vị của phụ nữ trong nhà Nam Cung khá cao, mặc dù họ không làm gì nhiều nhưng vẫn được cưng chiều hết mực. Đó là vì nhân phẩm của họ tốt, may mắn hơn người khác.
Hà Nhiên từng nghĩ nếu đến nhà người yêu mà bị bắt rửa chén thì có nên rửa hay không, kết quả chẳng ai thèm quan trọng vấn đề này. Bây giờ phụ nữ hay đàn ông đều như nhau, đều đi làm lo cho gia đình, đều có thể vào bếp nấu ăn và rửa bát, đó là những thứ cơ bản mà ai cũng nên biết và học, chứ không phải của riêng ai.
Nếu luôn cố gắng so sánh, phân bua chỉ vì vài cái chén thì thật buồn cười làm sao.
Giống như cha của Nam Cung Lân, thấy vợ mình thường vào bếp nên đầu tư hẳn một cái máy rửa bát, thỉnh thoảng được vợ nấu cơm cho sẽ chủ động nhận mệnh đi dọn dẹp. Thay vì gọi người giúp việc, họ cùng nhau làm, đây là một trong những cách để tình cảm của họ phát triển bền vững.
Hà Nhiên được đưa lên phòng khách ngồi, có trái cây gọt sẵn, có cả đủ loại bánh, đồ ăn tráng miệng dâng tận nơi.
Cô dần dần thả lỏng và không còn chút vướng mắc nào trong lòng nữa, cô đặt niềm tin đúng người, đúng gia đình rồi. Nếu có một mẹ chồng và em chồng vừa hiểu chuyện vừa dễ chung sống thế này thì còn gì bằng chứ? Sau này cũng không sợ gia đình cô phản đối chuyện tình cảm của cô với Nam Cung Lân.
Qua một lát, Nam Cung Lân từ đâu cầm một túi quà đi tới rồi đặt lên bàn và nói:
“Mẹ, quà của con dâu mẹ đây.”
“A.” Hà Nhiên sững lại, sau đó hai tay cầm quà đưa tới: “Bác gái, đây là chút tâm ý của cháu ạ.”
Bà cười cầm lấy, đặt ở bên cạnh người mình, cũng không mở ra ngay mà chỉ nói:
“Cảm ơn cháu, lần sau lại tới chơi nhé, nhưng không cần quà cáp gì đâu, tốn kém lắm.”
Hà Nhiên vui vẻ đồng ý, còn nói:
“Cháu thích nước sốt mà bác làm lắm, không biết bác có thể cho cháu công thức pha chế được không ạ?”
“Được chứ, Lân cũng biết, khi nào cháu có thời gian bảo thằng bé chép lại cho.”
Nhắc đến Nam Cung Lân, lúc này họ mới chú ý tới anh và Nam Cung Cảnh. Hai tên con trai ngồi thu lu một góc mà không mấy ai quan tâm, nói hai ba câu để tìm sự tồn tại cũng chẳng mấy tác dụng. Thấy ba ánh mắt nhìn về phía mình, Nam Cung Lân buồn bực:
“Sau này địa vị trong nhà của con lại tụt xuống một bậc rồi.”
Trước đây thứ tự được ưu tiên trong gia đình của anh cũng vốn không cao lắm, chỉ trên Nam Cung Cảnh, bây giờ tiếp tục lùi lùi.
Mọi người nhìn vẻ mặt khoa trương của Nam Cung Lân mà không nhịn được đều bật cười, Hà Nhiên thẹn thùng liếc anh.
Chuyện ra mắt gia đình thuận lợi hơn cô nghĩ, lúc ra về cô còn quyến luyến không nỡ. Nam Cung Lân phải hứa hẹn đủ điều thì mới giải quyết xong, mẹ anh và em gái cũng luôn miệng bảo anh nên đưa cô về chơi thường xuyên.
Không thể trách họ được, Nam Cung gia dương thịnh âm suy, họ buồn chán là điều dễ hiểu. Yến Thư thì còn đi học nên tiếp xúc bên ngoài nhiều, chứ như mẹ của anh ở nhà nhiều, chắc sắp không chịu được nữa rồi nên cần con dâu.
Tạm biệt gia đình xong, Nam Cung Lân đưa Hà Nhiên ra xe và ngồi vào cùng cô. Anh vừa đóng cửa lại đã nghe cô ríu rít như chú chim nhỏ:
“Em không ngờ gia đình anh đáng yêu vậy đó.”
“Trước đó em nghĩ sao?” Nam Cung Lân tò mò.
“Sẽ giống như những mẹ chồng và em chồng trên mạng, bắt nạt em, ném cho em một cục tiền rồi nói hãy tránh xa anh ra.” Hà Nhiên thành thật đáp.
“Vậy nếu mẹ anh làm vậy, em sẽ lấy tiền rồi bỏ anh hửm?”
“Không.”
Còn chưa đợi Nam Cung Lân khen cô, Hà Nhiên dùng hai tay bưng mặt mình, xấu hổ nói tiếp:
“Cưới anh được nhiều hơn mà.”
“…” Nam Cung Lân vốn không nên hỏi làm gì!
Thấy anh mặt mũi sa sầm xuống, Hà Nhiên nhổm người sang hôn anh một cái rồi nói:
“Đùa anh thôi.”
Cuộc sống chìm nổi trong khoảnh khắc, Hà Nhiên đủ trưởng thành để hiểu được tiền bạc không phải thứ duy nhất, đáng quý nhất mà cô truy cầu. Tuy rằng cô cũng thích tiền, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định, vừa đủ để xây dựng mái ấm của riêng mình, chứ không vì nó mà bán rẻ bản thân.
Cô biết Nam Cung Lân chỉ đang giả vờ giả vịt, chứ anh làm gì dám giận dỗi. Một nụ hôn của cô cũng đủ chọc anh bật cười, anh giữ chặt cô rồi cúi đầu hôn mấy cái liền, trán, hai gò má, còn có môi đều bị anh mổ như gà mổ thóc.
“Bé ngoan hôm nay còn học được cách trêu anh à? Anh phải phạt em mới được!”
Dứt lời, Nam Cung Lân một tay bấm nút điều khiển, cửa sổ xe lập tức đóng lại. Anh luồn tay ra phía sau giữ chặt gáy Hà Nhiên, nghiêng người hôn cô thật sâu, đầu lưỡi tinh nghịch đã trượt vào miệng cô lúc nào không hay.
Hà Nhiên dùng tay đẩy ngực anh, thẹn thùng muốn tránh né. Cô cảm giác được hương nước hoa của anh len lỏi vào trong khứu giác của mình, đôi môi nhỏ không chịu được sự giày vò của anh mà hơi đỏ lên.
Bất chợt, một nỗi xúc động dịu dàng thoáng qua trong tim hai người. Hà Nhiên hé môi phát ra tiếng kêu kháng nghị rất nhỏ, cô muốn nói với anh họ đang ở bên ngoài, không thể tiếp tục đi xa hơn nữa.
Nam Cung Lân triền miên dây dưa môi cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt non mịn như báo hiệu cho một trận hoan ái sắp tới. Anh vừa thả lỏng, cô liền xấu hổ đánh anh:
“Đang ở bên ngoài đó, anh thật là.”
“Về nhà thôi, hôm nay phải trừng phạt em vì dám ghẹo anh.” Anh khởi động xe, khóe môi còn cong lên rõ ràng.
Hà Nhiên nhìn thấy anh như vậy, hai chân lập tức khép chặt lại, trừng mắt nói:
“Anh làm vậy là không công bằng! Anh có thể ghẹo em lại mà!”
Anh đạp ga, hai tay nắm chặt vô lăng xoay nhẹ, mắt nhìn vào kính chiếu hậu rồi vô liêm sỉ nói:
“Anh thích ghẹo trên giường, nhưng nếu em muốn mới lạ, chúng ta có thể ghẹo nhau trong xe.”
Được rồi, Hà Nhiên chịu thua ngậm miệng không dám ý kiến nữa. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để có thể trải nghiệm “xe chấn”, lần trước ở trong phòng làm việc đã quá đủ rồi, còn lén lút thêm nữa cô nghĩ thần kinh của mình sẽ bị ảnh hưởng mất.
Thấy cô im lặng, anh vừa lái xe vừa nói:
“Em không nói gì là đang thẹn thùng hửm?”
Hà Nhiên đang xấu hổ muốn chết anh còn cố tình không buông tha cho cô, cô vươn tay đấm vào đùi anh:
“Anh im đi!”
“Được rồi, anh không trêu em nữa.” Người nào đó rất biết dừng đúng chỗ, phát hiện cô trừng mình, anh bật cười để lộ hàm răng trắng đều.
Bên ngoài đường lớn xe qua xe lại đông đúc, Hà Nhiên ngồi trong xe cảm giác được cảnh vật thành phố khi hoàng hôn xuống như một bức tranh gam màu ấm khiến lòng cô bình yên.
Hà Nhiên đưa tay sang bên cạnh, khều khều Nam Cung Lân, chỉ thấy nhếch lông mày nhìn cô đầy khó hiểu. Cô cười hỏi:
“Anh có yêu em không?”
Anh đưa một tay sang sờ tóc cô, nhẹ nhàng đáp:
“Yêu, anh sẽ yêu em đến già, chắc chắn.”
Dù biết bản thân không nên tin vào những hứa hẹn, nhưng Hà Nhiên vẫn rất thích nghe câu này của anh. Giữa vô cùng vô tận ngã rẽ, anh là ngã rẽ của hạnh phúc.
Khi họ về đến chung cư Hoa Lạc, không lâu sau đó Hà Nhiên nhận được tin báo từ Thất Thất, nói rằng Mộ Thanh đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Đây là một tin tức hết sức chấn động, người sốc nhất có lẽ không phải gia đình của Mộ Thanh mà là cô! Cô ngồi trong phòng khách, hai mắt thẫn thờ hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ đang ở bên cạnh bếp lau lau dọn dọn.
Cô gọi anh một tiếng, chờ anh quay sang nhìn mình mới hỏi:
“Anh làm gì Mộ Thanh rồi?”
Nam Cung Lân lau sạch tay, đến ngồi đối diện với cô, trên bàn bày một chút quà vặt, anh tiện tay cầm lên cho vào miệng và nói:
“Không làm gì, trả lại thứ cô ta đáng được nhận mà thôi.”
Anh không muốn bao dung cho kẻ ác, tự làm thì tự chịu. Chưa khiến cô ta chết thảm đã rất nhân từ rồi. Đây là vì mẹ anh không muốn anh làm to chuyện lên, cho nên cô ta và cả người đàn ông từng có ý định chạm vào Hà Nhiên mới còn được sống, mà sống không bằng chết.
Hà Nhiên im lặng suy nghĩ, bất giác thấy nặng nề. Cô nghe được vài tin tức không hay khác, đó là Mộ Thanh bị nhiều người luân gian đến phát điên, cho nên vẫn có chút chưa tiếp nhận được.
Nhìn thấy cô ngơ ngẩn ngồi đó ôm đầu gối, Nam Cung Lân hỏi:
“Em có trách anh không?”
“Không.” Hà Nhiên vội nói: “Là do cô ta tự chuốc lấy thôi, em chỉ đang cảm thán một chút, không trách anh đâu.”
Cô phải học được cách bàng quang trước những việc này, kỳ thực để Mộ Thanh nhởn nhơ bên ngoài cũng giống như việc thả hổ về rừng. Cô là nạn nhân đầu tiên, chưa chắc đã là cuối cùng. Với tính cách độc ác và lúc nào cũng chăm chăm ghen tỵ với người khác như vậy, cô ta sẽ tiếp tục hãm hại các cô gái mất.
Nghĩ xong, Hà Nhiên còn khen anh một câu:
“Cảm ơn anh đã vì em mà ra mặt xử lý việc này.”
“Em không trách anh là được rồi.”
Vừa nãy khi nghe cô hỏi, tim anh như suýt rơi ra ngoài. Anh rất sợ sau khi biết được chuyện này Hà Nhiên sẽ ghê tởm anh, chán ghét và xa lánh anh. Dù sao đó cũng không phải chuyện mà một người bình thường làm được.
Sau khi về ra mắt gia đình chồng tương lai, Hà Nhiên bắt đầu lên kế hoạch đưa Nam Cung Lân đi gặp cha mẹ mình. Cô nói rằng có qua có lại, nhưng người nào đó đỏ mặt xấu hổ từ chối làm cô hoài nghi nhân sinh.
“Khi trước không phải anh nói hay lắm à? Bây giờ em muốn đưa anh về cùng em thì anh lại sợ? Can đảm lên!”
Nam Cung Lân thấp thỏm nói:
“Bé cưng, anh chưa chuẩn bị tâm lý!”
Anh cũng không hiểu mình sợ cái gì, rõ ràng anh chỗ nào cũng tốt, lại yêu thương cưng chiều bạn gái như thế, chỉ cần thể hiện như bình thường sẽ dễ dàng được chấp nhận thôi. Nhưng, anh vẫn e dè:
“Chờ thêm một tháng nữa đi.”
Đã nói đến như vậy, Hà Nhiên có ép buộc thêm nữa cũng chỉ khiến anh lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô chống cằm nhìn anh, bất chợt mỉm cười:
“Anh cũng biết sợ thứ gì đó cơ à?”
“Anh là người bình thường mà, có chút khuyết điểm thì sao chứ?” Nam Cung Lân lấp liếm cho sự lo lắng của mình, sau đó bẻ sang chuyện khác:
“Chuẩn bị một chút, anh đưa em đi mua lap top mới.”
“Hửm? Bây giờ à?”
“Ừm, dù sao cũng có thời gian rỗi.”
Sau khi kết thúc việc ra mắt ở nhà anh thì cuộc sống của họ đang dần dần đi vào quỹ đạo, học tập, làm việc, ra ngoài hẹn hò.
Nam Cung Lân thuê căn phòng bên cạnh chỉ để trưng mà thôi, đến lúc này anh gần như đã mang hết đồ đạc sang chỗ cô, khiến cho căn phòng vốn nhỏ xíu trở nên có chút chật chội. Tuy vậy, vì để sáng trưa chiều tối đều nhìn thấy cô, anh tình nguyện cùng cô chen chúc trên một chiếc giường, còn nói mùa đông sắp tới nên ngủ như vậy ấm hơn.
Lúc đó Hà Nhiên cảm thấy khá buồn cười, anh cứ làm như nhà cô không có lò sưởi vậy! Nhưng mà thấy anh mặt dày bám dính lấy mình, cô vẫn rất tự hào. Bạn trai vừa giỏi vừa giàu, còn rất cưng chiều sủng ái cô!
Buổi chiều, Hà Nhiên nói không muốn đi ô tô vì mùi không dễ chịu lắm nên Nam Cung Lân lại xách bé cub 50 màu xanh lam ra đưa cô đi mua máy tính mới.
Trên đường đi có người áp sát và nhìn chằm chằm vào họ, Nam Cung Lân vốn không để ý, cho đến khi anh ta bắt chuyện:
“Chào cậu, chiếc xe này của cậu có bán không thế? Tôi sẽ ra giá cao mua lại.”
“Xin lỗi, không bán.” Nam Cung Lân lúc này mới ý thức được người ta đang quan tâm tới chiếc cub của Nam Cung Cảnh.
Trước khi Nam Cung Lân rời nhà đến chung cư Hoa Lạc đã dùng thủ đoạn để bưng “cục cưng” cub 50 của Nam Cung Cảnh đi đấy. Chứ anh làm gì biết nhiều về mấy cái việc độ xe. Dù sao em trai anh mới là dân trong nghề, nhưng nghe thằng nhóc ấy nói ai trả bao nhiêu cũng không được bán, anh lập tức lạnh lùng từ chối.
Người kia đi một chiếc Lamborghini màu vàng chóe nổi bật trên đường lớn, hẳn cũng là dân chơi xe. Hắn tiếc của chép miệng một cái rồi bỏ đi, thế này Hà Nhiên mới biết hình như con xe trông quèn quèn mà cô ngồi lên mỗi ngày không phải đồ cũ, mà là đồ cổ có giá trị.
Hà Nhiên nghiêng đầu hỏi anh:
“Nếu anh ta trả giá bằng một chiếc Lamborghini thì anh có bán không?”
“Không phải đồ của anh đâu, anh chôm từ kho xe của Nam Cung Cảnh. Thằng nhóc đó sẽ ăn vạ nếu anh mang phi tần của nó đi bán.”
Người khác hậu cung ba ngàn giai tần, nhưng hậu cung của Nam Cung Cảnh là ba ngàn chiếc xe đủ loại. Số tiền mà thằng nhóc đó dùng để đầu tư vào mấy em xe chắc sắp ngang ngửa với tiền mở công ty con cho tập đoàn Nam Cung rồi.
Hà Nhiên nghe xong khá là tò mò:
“Em trai anh rất thích xe hả?”
“Nó từng nói chỉ cần xe không cần bạn gái.”
“Vậy chị gái trong ảnh kia…”
Nhắc đến chuyện này, Nam Cung Lân thở dài:
“Ai rồi cũng tự vả mà.”
Anh còn nói chưa đến hai mươi lăm tuổi chưa yêu đương đây, nhưng không dám cho Hà Nhiên biết, nếu không, cô chắc chắn sẽ cảm thấy anh thật trẻ con.
Tình yêu đến vô cùng nhanh và bất chợt, nó sẽ không báo trước cho bạn biết. Cho dù chỉ là một ánh mắt, một cái chạm vô tình trên đường hay đơn giản chỉ là lướt qua nhau cũng có thể biến thành tình yêu.
Giống như Nam Cung Lân khi trước, anh chỉ mới nhìn thấy Hà Nhiên, tim lập tức bị muỗi tên của thần cupid bắn trúng. Duyên phận giữa họ cũng từ đó mà thành.
Một ánh mắt lướt qua, cả đời khắc cốt ghi tâm.
Nam Cung Lân một tay lái xe, một tay đưa ra sau cho Hà Nhiên nắm. Anh tấp vào trong một trung tâm điện tử rồi dừng lại. Bọn họ đi xe máy mà lại còn là chiếc xe đời cũ trông thấp bé, có chút buồn cười nên nhiều người đưa mắt nhìn.
Hà Nhiên vốn không quan tâm lắm đến việc bị dòm ngó nhưng sau khi biết được giá trị thật sự của chiếc xe này thì thấy hơi buồn cười, bởi vậy mới nói đừng bao giờ đánh giá thứ gì đó chỉ bởi vẻ ngoài của nó.
Hai người dắt tay nhau vào trong để tìm mua một cái máy tính mới, Hà Nhiên muốn mua bừa một cái máy nào đó xinh xắn nhỏ gọn, còn Nam Cung Lân thì yêu cầu cao hơn, xem xét từng chi tiết một, anh nói với cô:
“Em cần một máy có cấu hình mạnh hơn, đừng chỉ vì nó đẹp mà chọn, đôi khi mua về không xài được quá hai năm đâu.”
Hà Nhiên gật gù:
“Vậy nghe anh.”
Cô thì biết gì về máy tính đâu chứ, cùng lắm chỉ biết cái nào nổi tiếng, cái nào không, nhiều khi đi mua bị lừa không phát hiện.
Nam Cung Lân chọn xong, rút thẻ tính tiền rồi đơn giản dắt tay cô ra khỏi trung tâm điện tử đó. Cả quá trình mua rất nhanh gọn lẹ và dứt khoát, nhân viên ở đó cũng phải há hốc mồm.
- Trước
- DS Chương
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Sắc Giới mới hơn
