Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 40 :

Trời ạ, họ mới bao nhiêu tuổi chứ? Tính sơ sơ thì từ giờ đến lúc Hà Nhiên tốt nghiệp đại học cũng phải mất hai năm hơn, sau đó cô phải đi tìm việc, ổn định cuộc sống rồi mới tính đến chuyện kết hôn. Như vậy, họ còn một đoạn đường quá dài phía trước cần vượt qua, mà trong lòng cô thì không thấy chút tự tin nào. 

Nam Cung Lân nhiều lần ám chỉ việc muốn xây dựng tổ ấm cùng Hà Nhiên, nhưng cô chỉ cho rằng khi yêu mọi người thường lo nghĩ như vậy. 

“Em tin anh không?” Nam Cung Lân nhìn sâu vào mắt Hà Nhiên, tay đưa về phía cô như thể chờ đợi. 

Cơ thể cô tự chuyển động một cách vô thức, không chút e dè, suy nghĩ, cô đặt tay mình vào tay anh, giữ chặt lấy. 

Giờ phút này, Hà Nhiên rốt cuộc nhận thức được một việc khiến cô vô cùng cảm động. Hóa ra anh ấy vẫn luôn rất rất nghiêm túc cùng cô bàn chuyện dài lâu, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác lảng tránh, chần chừ thiếu quyết đoán. 

Hà Nhiên cảm nhận được hơi ấm từ tay anh khi anh siết chặt tay mình, cô hơi thẹn thùng, đầu cúi xuống, thều thào đáp: 

“Em sẽ tin anh một lần này.” 

Chỉ cần họ còn yêu và tin tưởng nhau, không có thứ gì có thể xen vào đoạn tình duyên này, trà xanh, người thứ ba, những lời đồn thổi, tất cả đều là phù du. 

Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Hà Nhiên, Nam Cung Lân nói: 

“Em là nỗi vương vấn trong lòng anh, khiến anh mãi nghĩ đến em không dứt ra được. Bây giờ nắm lấy tay anh cũng đồng nghĩa với việc hứa hẹn ở bên anh cả đời. Hà Nhiên, em quyết định kỹ rồi chứ?” 

Giọng anh đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, trái tim Hà Nhiên giống như ngừng đập, cô không dám thở mạnh chút nào, ánh mắt sáng ngời nhìn anh. Cô gật đầu, khẽ nói: 

“Em chắc chắn.” 

Quanh họ không có nến, không có hoa, không có bất kỳ thứ gì tạo nên không gian lãng mạn, nhưng sự ngọt ngào từ hai người đang lan tỏa trong căn phòng, toàn bộ tế bào của họ như chìm đắm trong hương vị của tình yêu. 

Tình cảm mà Nam Cung Lân dành cho Hà Nhiên rất chân thành, mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng dịu dàng. 

Tình yêu mà cô dành cho anh lại bình lặng, ngây ngô và mang theo mấy phần thẹn thùng của thiếu nữ. 

Bọn họ còn rất trẻ, ngay độ tuổi nhiệt huyết và có chút bồng bột mà nói chuyện tương lai là quá sớm, thậm chí hơi buồn cười. Nhưng duyên sâu duyên mỏng là do trời định, hơn nữa không ai đánh thuế ước mơ, vì vậy Nam Cung Lân mơ về một ngôi nhà có vợ và con gái sớm tối ở cùng anh, còn Hà Nhiên thì mơ về một mái ấm nhỏ của riêng mình.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, Hà Nhiên chuẩn bị đầy đủ quà cáp và quần áo lịch sự, nhã nhặn để tạo ấn tượng tốt cho mẹ chồng ở lần gặp đầu tiên. 

Nam Cung Lân ở bên lạnh lải nhải mãi một chuyện, bảo Hà Nhiên phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng khi cô hỏi chuẩn bị tinh thần làm gì, anh không đáp, ngược lại còn cười bí hiểm. 

Không phải nói, lúc ấy Hà Nhiên trông thấy liền muốn xông qua cho anh một cú vô ảnh cước, muốn tẩn anh một trận để chừa cái thói hở tí là tỏ vẻ mình rất vô hại. Càng cười như thế trông càng đáng sợ! 

Hà Nhiên xin nghỉ một ngày ở trạm, Nam Cung Lân thì gần đây chỉ toàn dính lấy cô không đi làm, Truy Nhiên cũng thuê thêm một vị bác sĩ khác và đang trong thời gian thử việc, anh chẳng sợ sẽ thiếu nhân lực. Nếu có, vậy chi thêm tiền thuê thêm người. 

Đúng mười giờ sáng, Nam Cung Lân đưa Hà Nhiên lên xe. Bên trong hơi ngộp, cô lại đang quá mức hồi hộp nên thấy khó thở, vừa định bảo tài xế mở cửa sổ xe thì người bên cạnh đã lên tiếng: 

“Chú mở cửa sổ ra đi, đừng mở máy lạnh.” 

Hà Nhiên cười hì hì cọ đầu vào vai anh: 

“Sao anh biết em định nói gì vậy?” 

“Anh hiểu em mà.” 

Chỉ cần tỉ mỉ quan sát, anh có thể đoán được tâm trạng của Hà Nhiên như thế nào thông qua biểu cảm trên khuôn mặt cô. Bây giờ anh đã lợi hại hơn xưa, trăm ngàn lần sẽ không để cô giận dỗi mình nữa. Riêng việc đi xin lỗi cũng khiến anh phải vắt hết nơ ron thần kinh não để tìm cách làm cho mọi thứ thật êm đẹp, thật sự quá tốn sức. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà, anh tuyệt đối không để bạn gái nổi cáu với mình đâu. Bây giờ dùng bốn từ liệu sự như thần để hình dung Nam Cung Lân cũng không quá. 

Qua một lúc, khi Hà Nhiên nhìn thấy xe chạy chậm lại và tiến vào trong một khu đất tư nhân rộng lớn thì hồi hộp giữ chặt tay Nam Cung Lân. Lòng bàn tay cô toát mồ hôi, nói: 

“Lát nữa anh đừng để em tự sinh tự diệt nha, anh phải kè kè theo sau, bảo vệ em đó.” 

“Hà Nhiên.” Nam Cung Lân khó nhịn nổi cười trước sự căng thẳng của cô. “Em đang về ra mắt gia đình anh chứ không phải đi đánh trận.” 

“Anh nói thì hay lắm!” 

Đợi đến lúc cô đưa anh về nhà thử xem, chắc chắn cũng run lẩy bẩy nhờ cô đỡ đần giúp. 

Hà Nhiên tâm lý hơi yếu, lúc xe dừng lại trước một tòa dinh thự to kinh khủng khiếp, trong mắt cô suýt thì rơi ra ngoài. 

Cô mềm nhũn bám vào người Nam Cung Lân và hỏi: 

“Đây là nhà anh? Anh xác định không đi nhầm đến trung tâm nào đó chứ?” 

Nam Cung Lân đưa tay ôm eo Hà Nhiên, hôm nay cô mặc quần jean và áo phông trắng hết sức đơn giản, trông rất ra dáng con gái nhà lành. Anh nói: 

“Đúng thật là một trung tâm… đào tạo mafia đấy.” 

Nửa câu sau vừa dứt thì Hà Nhiên liền đổi ý: 

“Hay là để hôm khác đi, em đột nhiên đau bụng quá!” 

Thấy cô xoay người muốn trốn, Nam Cung Lân ôm eo cô kéo lại rồi nửa ôm nửa bế cô lên và nói: 

“Không sao, anh sẽ ở phía sau trông chừng cho, đừng sợ.” 

Anh không lảm nhảm thêm, trực tiếp đưa con dâu vào nhà cho mẹ mình xem. Khi cánh cửa lớn mở ra, giữa sảnh chính có vô số người đang đứng chờ họ, nghiêm chỉnh chào hỏi: 

“Nhị thiếu gia đã về.” 

“Chào mừng nhị thiếu phu nhân.” 

 
 

Tình yêu trong truyện ngôn tình mang đến cho ta cảm giác như đang bước vào một thế giới cổ tích đầy phép màu. Đó là nơi mà mọi đau khổ đều được xoa dịu bằng sự chân thành, nơi mà mọi giấc mơ đều có thể trở thành hiện thực nếu ta dám tin tưởng và yêu thương. Những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai nhân vật chính khiến ta không khỏi mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ từng câu chữ. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Âm thanh đồng loạt vang lên làm Hà Nhiên cứng đờ người, cô cười gượng gật đầu với họ rồi lén lút hỏi Nam Cung Lân đang dửng dưng bên cạnh: 

“Mới lần đầu về đã gọi là nhị thiếu phu nhân? Anh dặn họ chào như vậy hả?” 

“Em không biết sao? Về cơ bản nếu đã đưa người về nhà rồi thì có khác gì sắp cưới đâu, qua vài tháng chúng ta đính hôn cũng được, như vậy cho an tâm.” 

Nhanh quá rồi đó! Người bình thường ai lại đi theo tiến độ như vậy? Hà Nhiên trở tay không kịp, mặt mũi sượng sùng đi theo Nam Cung Lân. 

Bên trong trang hoàng đầy các loại tranh chữ, bình cổ, còn có đèn chùm xa hoa tinh tế, mắt Hà Nhiên lia tới lia lui một lúc đã bị lóa, không thể chịu nổi mà nói: 

“Em biết anh giàu, nhưng như thế này không phải quá mức rồi hả? Anh đừng nói nhà anh buôn lậu chứ!” 

Trước kia có buôn lậu vũ khí. 

Nam Cung Lân nghĩ chứ không dám nói ra lời này, vì sợ chưa kịp đính hôn cô đã bị dọa chạy mất, dục tốc bất đạt mà, chuyện gì cũng cần chậm rãi cho dễ thích nghi. 

Anh cố gắng trấn an bạn gái: 

“Không phải nghĩ nhiều đâu, trông hơi phô trương vậy thôi.” 

Anh vừa dứt lời thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước ra, bà niềm nở hô lên: 

“Về rồi à? Hà Nhiên cũng đến rồi đó hả?” 

Hà Nhiên đối mặt với mẹ của Nam Cung Lân chưa tới ba giây mà đầu óc đã trống rỗng, cô thấy cổ họng khô cứng, giọng cũng nhỏ xíu: 

“Cháu chào bác ạ!” 

Trước kia Nam Cung phu nhân cũng đã từng trải nên vừa thấy Hà Nhiên là nhận ra cô đang lo âu, bà hồ hởi nói: 

“Ừ, tới rồi thì vào đây, hôm nay muốn ăn gì cứ để bác nấu cho.” 

Bác gái nhiệt tình hơn Hà Nhiên nghĩ nhiều, bà ấy lại gần nắm tay cô, hòa nhã dẫn cô vào trong nhà bếp. Rộng rãi thoáng mát, sang trọng, lại còn có nhiều thiết bị hiện đại, cô nhìn đến nỗi hoa mắt, cái gì cũng mới lạ. 

Nam Cung Lân nói: 

“Con có thể giúp gì cho hai người không ạ?” 

Mẹ anh lập tức chỉ tay ra ngoài: 

“Con đi chơi đi, để mẹ với Hà Nhiên nói chuyện với nhau, chỗ này chỉ toàn phụ nữ, con ở lại làm gì chứ?” 

Ai đó biết thừa suy nghĩ của mẹ, đen mặt nói: 

“Thực chất là mẹ đang muốn ở riêng với con dâu cho dễ nói xấu con chứ gì?” 

“Ha ha, đâu có!” Mẹ anh chối. 

Hà Nhiên thấy họ không hề đặt nặng sự nghiêm trang, nhã nhặn giống như các gia đình hào môn khác, nói cười rất tự nhiên, mối quan hệ của họ có vẻ cũng vô cùng tốt. Cô bất giác không còn thấy sợ nữa, bắt đầu ở bên cạnh vừa giúp bác gái nhặt rau, vừa trò chuyện.

Nam Cung phu nhân kể cho Hà Nhiên nghe về những ngày còn bé của hai anh em Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh, chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng phấn khích, nghe mà say sưa khó dứt. 

“Từ bé Lân đã thông minh nhanh nhạy rồi, lúc nào trông cũng như một ông cụ non vậy, con không biết mỗi lần bị em trai giành đồ chơi, thằng bé không khóc mà còn giảng đạo lý cho em trai nữa, trông rất buồn cười!” 

“Thật ạ?” Hà Nhiên mở to mắt, vừa rửa rau vừa dỏng tai lên rồi bình luận: “Thảo nào trông anh ấy mới hai mươi mốt đã điềm đạm chín chắn đến thế.” 

Cô không ngờ Nam Cung Lân sở hữu tính cách như vậy từ khi còn bé, bây giờ đột nhiên biết được nhiều hơn về anh, cảm giác có chút thích thú. Ai mà không tò mò về quá khứ của người yêu đây? Dù có hơi ngớ ngẩn khi hỏi nhưng cô khó giấu được sự hiếu kỳ: 

“Bác gái, anh ấy có từng nổi giận bao giờ chưa ạ?” 

“Nổi giận ấy à?” 

Bà hơi dừng động tác trên tay rồi bắt đầu lục lọi ký ức của mình, nồi canh đang sôi ùng ục toát ra mùi thơm nức mũi, khiến cho Hà Nhiên ở bên cạnh hít một hơi dài. 

Phải mất khoảng một, hai phút gì đó, bà mới nói: 

“Hình như có, vài lần.” 

Bà mỉm cười rồi tiến tới bên cạnh Hà Nhiên, nhỏ giọng thì thầm: 

“Thằng bé từng nổi điên khi bị người khác nói là giống con gái đấy.” 

Cũng không nhớ rõ lắm là chàng vệ sĩ nào bình luận như vậy, bị Nam Cung Lân mới tám tuổi nghe được, lập tức ghi thù, đến tận khi anh trưởng thành rồi vẫn còn chưa quên được câu nói kia. 

Chỉ vì anh hiền lành dễ nói chuyện mà trêu ghẹo và đặt biệt danh cho anh là tiểu công chúa, anh chỉ hận không thể xông ra liều mạng với ông chú ấy. Nhưng khổ nỗi tuổi tác hai người chênh lệch quá nhiều, trong mắt của ông chú kia, anh khác gì con cháu trong nhà chứ? Vì vậy, Nam Cung Lân thông minh hiểu chuyện sớm nên đã lớn lên mà mang theo vô vàn nỗi ấm ức. 

Nam Cung phu nhân nói xong thì kéo ngăn tủ bên cạnh ra tìm gia vị, tủ bếp được thiết kế thông minh và hiện đại, khi mở ra, một loạt các dụng cụ được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề xuất hiện trước mắt Hà Nhiên. Bà cầm lấy lọ muối, nêm nếm một cách thuần thục, vừa làm vừa nói: 

“Lân không có tật xấu gì cả, nhưng bác cảm thấy sau này vẫn phải nhờ vả con chăm sóc thằng bé nhiều hơn.” 

“Anh ấy rất tốt.” Hà Nhiên không thể tìm được từ nào chính xác để miêu tả Nam Cung Lân, chỉ biết nói vậy, sau đó còn bổ sung thêm: “Mặc dù thỉnh thoảng hơi ranh mãnh một chút ạ.” 

Không chỉ một chút đâu, nhưng vì chừa cho anh chút mặt mũi, cô đâu dám nói thẳng rằng anh thật ra cứ như một con cáo già gian manh, à không, là một con sói đội lốt cừu! 

Nam Cung phu nhân nghe đến hai từ ranh mãnh cũng đen mặt, bà đã dặn đừng có ra ngoài lừa gạt con gái nhà người ta mà không nghe. Cho dù thật sự lỡ lầm rồi thì phải giấu cho kỹ, nào ngờ con trai làm lộ hết. Trước khi rước con dâu về mà chủ động vạch áo cho người xem lưng thế này… Lại nhớ tới mấy lần con trai xử lý công việc giúp gia đình, thở dài nói: 

“Cái tính này của thằng bé khó bỏ lắm.” 

Cũng không biết là học ai, cả nhà chỉ có mình Nam Cung Lân như vậy, bề ngoài học thức văn nhã, bên trong thì vài từ ngữ đơn giản khó diễn tả được hết, tóm gọn lại thì sự tồn tại của anh thật sự độc nhất vô nhị trong nhà. 

Tầm khoảng một tiếng sau đó, bữa cơm thịnh soạn do chính tay mẹ chồng nàng dâu tương lai chuẩn bị đã hoàn tất. Hà Nhiên rất hài lòng với thành quả của bản thân, lúc cô đang dọn lên bàn thì nghe thấy bác gái ở bên ngoài to nhỏ nói gì đó. 

Lát sau, Nam Cung Lân và Nam Cung Cảnh và em gái út trong nhà đều xuất hiện. 

Hà Nhiên nhìn thấy Nam Cung Cảnh lập tức trố mắt nhìn, tóc màu xanh lam nhạt, bên tai còn đeo hai cái khuyên lủng lẳng, vẻ mặt cau có không vui tiến vào trong. Tuy rằng mặt thì giống, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược. 

Cô cảm thấy sự sạch sẽ, nhã nhặn trên người Nam Cung Lân hay sự phóng khoáng, có chút ngả ngớn của Nam Cung Cảnh đều rất đặc biệt. 

Về phần em gái Yến Thư mà Nam Cung Lân luôn nhắc đến thì… thật xinh đẹp quá mức, làm trái tim nhỏ của Hà Nhiên đập ầm ầm lên. 

Nam Cung gia chăm con thật khéo, ít nhất là khí chất và vẻ ngoài của họ đều thật nổi bật, hoàn toàn có thể đi làm minh tinh, chắc chắn sẽ hot lắm cho xem. 

Nam Cung Cảnh cà lơ phất phơ giơ tay lên chào: 

“Chị dâu.” 

Nam Cung Yến Thư lần đầu gặp mặt người ta cũng rất là lễ phép mỉm cười: 

 
 

“Chào chị ạ.” 

Hà Nhiên xấu hổ đáp: 

“À ừ, chào hai người!” 

Tính ra cô chỉ bằng tuổi của Yến Thư, còn thua Nam Cung Cảnh hai tuổi, cậu ta gọi cô chị dâu làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên. 

Nam Cung Cảnh “ồ” một tiếng, hé miệng định trêu ghẹo, nhưng giữa chừng còn chưa kịp nói được câu nào đã bị anh trai vươn ngón cái và ngón trỏ ra kẹp cái miệng lại. 

Nam Cung Lân liếc mắt: 

“Ngậm miệng vào, khi nào ăn mới được phép mở ra!” 

“Ưm ưm…?” Nam Cung Cảnh phản đối, huơ tay muốn trốn thoát nhưng lại bị câu nói kế tiếp làm cho bủn rủn tay chân. 

“Đừng để anh phải dùng đến hình phạt nặng nhất.” 

Nam Cung Cảnh nào dám chống đối, lập tức im lặng, còn chủ động đưa tay lên môi làm động tác kéo chặt khóa. 

Nhìn hai anh em họ như nước với lửa, Yến Thư bật cười rồi kéo ghế cho mẹ và nói: 

“Mặc kệ họ, mẹ ngồi đi ạ.” 

Dứt lời liền quay sang mời Hà Nhiên: 

“Chị cũng ngồi đi nè.” 

Hà Nhiên cũng học theo họ, không thèm quan tâm đến hai anh em sinh đôi kia mà ngồi xuống và nói: 

“Cảm ơn.” 

Nam Cung phu nhân giải thích: 

“Hôm nay bác trai và con trai lớn của bác không có ở nhà, họ thường xuyên bận việc nên cháu thông cảm nhé.” 

Nghe lời này, sống lưng Hà Nhiên lạnh toát, cô vội vàng nói: 

“Không đâu, là do cháu đến không đúng lúc.” 

Cô đâu dám có ý kiến gì, hơn nữa họ bận thì không xuất hiện là điều hiển nhiên, lo cho gia đình vẫn vất vả nhất. 

Sự rụt rè, e thẹn của Hà Nhiên khiến Yến Thư phải phụt cười: 

“Chị cứ tự nhiên đi, đừng đặt nặng lễ nghi quá, ở bên ngoài thì phải chú ý chứ trong gia đình thì thoải mái vẫn hơn. Em cũng không thích ăn cơm mà phải ngồi thẳng lưng, ăn chậm nhai kỹ, không được phát ra tiếng động đâu.” 

Mặc dù nói vậy, nhưng trên bàn cơm vẫn có những quy tắc nhất định. Ví dụ như khi hai anh chàng Nam Cung đã cãi vã xong và ngồi xuống để bắt đầu bữa cơm, Nam Cung phu nhân bảo mọi người ăn đi, Hà Nhiên lễ phép mời Nam Cung phu nhân trước, sau đó mời ba người còn lại dùng cơm rồi mới động đũa. 

Nam Cung Lân ngồi bên phải của Hà Nhiên, kế bên là Nam Cung Cảnh, còn bên trái cô thì lần lượt là Nam Cung phu nhân và Yến Thư. 

Trong quá trình ăn cơm, Hà Nhiên liên tục dùng chân khều Nam Cung Lân, đánh mắt hỏi anh quà của cô đâu mất rồi. Rõ ràng đã dặn nên gửi tặng lúc mới vào nhà, nhưng anh vẫn khăng khăng đưa cho vệ sĩ cầm! 

Động tác của hai người không quá rõ ràng, nhưng Nam Cung Cảnh lại nhạy bén nhận ra gì đó, hắn nghiêng người về sau rồi nhìn chéo xuống, trông thấy chị dâu đang lén lút gạ gẫm anh trai mình.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn