Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 39 :

Nghe ra giọng anh đầy lãnh đạm, Mộ Thanh không biết phải làm sao, cô ta bắt đầu run như cầy sấy và nóng nảy muốn giải thích: 

“Tôi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, dù sao thì chuyện cũng đâu đến nỗi nào, phải không? Tha cho tôi đi, xin anh, Hà Nhiên đâu bị làm sao…” 

Thật lố bịch. Nam Cung Lân không vui nhíu mày. 

Một câu xin lỗi là xong à? May mà Hà Nhiên không xảy ra chuyện gì, nếu có, vậy họ có chết trăm ngàn lần cũng không thể khiến anh thôi điên máu. Cơn giận như một nồi nước sôi sùng sục trong lòng anh, sau khi nghe Mộ Thanh nói những lời kia thì nó càng bốc hơi dữ dội. 

Giả sử anh tới chậm một chút, hoặc là không tới, bọn chúng đã có thể hủy hoại cả đời người khác. Nam Cung Lân nói với vệ sĩ bên cạnh: 

“Mang thuốc ra.” 

Người nọ rút trong túi ra một gói bột gì đó, vừa nhìn, Mộ Thanh lập tức quỳ rạp xuống khóc hô: 

“Đừng mà! Tôi xin anh! Tôi xin anh! Như vậy không công bằng với tôi, anh làm vậy là phạm pháp!” 

Nam Cung Lân thừa biết đây không phải chuyện tốt lành gì, nhưng thế thế giới này không có công lý tuyệt đối, pháp luật và công bằng không giống nhau, anh sẽ tự mình trả thù cho bạn gái. Gậy ông đập lưng ông mà thôi! 

Mộ Thanh sợ hãi bò nhanh ra phía cửa, nhưng bị vệ sĩ túm tóc kéo ngược về, sau đó cưỡng ép nhét thuốc và đổ nước vào miệng. Cô ta ho sặc sụa, vì giãy giụa mà nước đã chảy thẳng vào mũi. 

Bàn tay to của người đàn ông bịt kín miệng Mộ Thanh làm cô ta bị ngộp, lúc này chỉ còn cách nuốt trọn cả mớ thuốc, một phần nước trộn lẫn bột thuốc tràn ra ướt cả cổ áo cô ta. 

Tay chân Mộ Thanh quơ quào kịch liệt, Nam Cung Lân dửng dưng quan sát hết thảy, sau đó nhìn cô ta nằm trên sàn nhà tự móc họng, anh nói: 

“Chuẩn bị thêm hai gói thuốc, nếu cô ta dám nôn, đổ thêm cho tôi!” 

Mộ Thanh nghe lời này thì bị sốc, ánh mắt căm hờn, oán giận bắn về phía anh và gào lên: 

“Đồ khốn! Đồ độc ác! Quân vô nhân tính! Tôi có chết cũng không tha cho anh đâu!” 

Âm thanh chửi mắng của cô ta không ngừng vang vọng trong căn phòng đầy người, không chỉ có vệ sĩ đến từ Nam Cung gia mà còn cả những kẻ được thuê qua đây “vui vẻ” cùng Mộ Thanh và gã đàn ông cấu kết với cô ta. 

Nam Cung Lân sẽ đối xử lịch thiệp, nhẹ nhàng với mọi người, nhưng không phải với những thứ súc vật này. 

Cơ thể Mộ Thanh bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, miệng chảy đầy nước miếng, đến đây, Nam Cung Lân đứng lên rồi nói: 

“Canh chừng cẩn thận, đừng để chúng chết quá dễ dàng.” 

“Vâng, thiếu gia.” Vệ sĩ gật đầu xác nhận. 

Nam Cung Lân sải bước ra khỏi phòng đó cùng hai vệ sĩ, hai người nữa ở lại canh chừng, còn những tên đàn ông cao to lực lưỡng được thuê tới thì đang bắt đầu cởi thắt lưng, thoát y. 

 
 

Nhìn động tác ấy của họ có thể đoán được cảnh tiếp theo sẽ là gì, một trận tɦác ɭoạи chưa từng có giữa sáu người đã diễn ra trong phòng khách sạn. Không chỉ Mộ Thanh mà đến cả người đàn ông bị chặt đứt của quý cũng phải nằm chổng mông lên trời chịu đựng từng cơn hành hạ thể xác. Mùi vị tanh tưởi bốc lên, khiến cho vệ sĩ thấy qua máu tươi từ bé đến lớn cũng phải buồn nôn quay đầu đi. 

“A… ưm…” Mộ Thanh phát ra tiếng rêи ɾỉ kinh tởm. 

Lấy ác trị ác sẽ khiến cho thù hận nối tiếp thù hận, nhưng Nam Cung Lân vì Hà Nhiên có thể chịu đựng được, cứ để những kẻ ấy trút hết lên đầu anh. Muốn trả đũa thì cứ đến đây, anh sẽ tiếp chúng. 

Nếu ngay từ đầu họ không làm những chuyện kinh tởm kia, thì kết quả của họ cũng sẽ không đến nỗi nào, sẽ không biến thành một thứ hàng rẻ rúng cho người ta chơi đùa như thế. 

Nam Cung Lân ra ngoài đi dạo một vòng, đón gió tẩy trần. Muốn thanh tẩy toàn bộ tội ác trên người là không thể nào, có điều anh sẽ thấy thoải mái hơn một chút. 

Động đến người của anh, vậy nghĩa là tìm cửa đến địa ngục. 

Nam Cung Lân hy vọng đừng có thêm người dại dột, bốc đồng làm việc xấu nữa, anh không muốn đánh thức ác quỷ trong tim mình. 

Quay đầu nhìn khách sạn bốn sao sau lưng, Nam Cung Lân tự thấy bản thân cũng rất có tâm, thuê cho chúng một chỗ tốt như vậy, tha hồ mà hưởng thụ. 

Mọi chuyện đã đâu vào đó, bây giờ việc cần làm là gọi về nhà, sau đó thông báo với mẹ về con dâu tương lai. 

“Mẹ, ba ngày nữa con sẽ đưa con dâu về nhà cho mẹ xem mặt nhé?” 

Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói có phần kích động: 

“Con bé chấp nhận con rồi à? Trông vậy mà giỏi quá nhỉ?” 

Nam Cung Lân đen mặt đáp: 

“Mẹ nghĩ con là ai chứ?” 

“Thôi đi, ôn con! Lại lấy cái bản mặt đẹp trai hiền lành của mình đi lừa người chứ gì? Mẹ nói cho con biết, trước khi đón người ta về thì phải thành thật với người ta chuyện gia đình mình gốc gác thế nào đấy, đừng để đến lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, con bé bị dọa sợ và chạy mất.” 

Nam Cung Lân bất lực gãi đầu: 

“Con nói rồi mà!” 

“Thật không?” 

“Thật ạ, hay là buổi tối trở về con đưa điện thoại cho mẹ nói chuyện với bạn gái con luôn?” Nam Cung Lân vừa nói vừa cúi đầu chui vào trong xe, gài dây an toàn. 

Tài xế khởi động xe rồi lên ga chạy đi, Nam Cung Lân ở bên cạnh vẫn còn miệt mài khen bạn gái, nào là xinh đẹp lễ phép, đáng yêu lương thiện, biết phấn đấu nỗ lực tiến về phía trước, biết yêu thương động vật nhỏ… Anh gần như dùng hết vốn từ mình biết để tâng bốc Hà Nhiên, khiến cho cô ở nhà hắt hơi liên tục.

Hiếm có người phụ nữ nào dễ tính và thấu hiểu như mẹ của Nam Cung Lân, bà từ trước đến giờ đều không đặt ra yêu cầu gì về con dâu hay con rể tương lai, chỉ cần bọn trẻ thích là được. Ngoài mặt nói vậy, trong lòng tất nhiên vẫn tồn tại tiêu chuẩn nhất định, suy cho cùng nếu gả cho con trai bà thì sẽ trở thành một phần của Nam Cung gia. Vì thế, tối thiểu thì phải là người có văn hóa, thật lòng yêu thương con của bà. 

Sau khi nói chuyện với mẹ về vấn đề này xong, Nam Cung Lân luôn miệng đảm bảo: 

“Mẹ hãy tin tưởng mắt nhìn người của con, tai nghe không bằng mắt thấy, chờ ba ngày nữa, con đưa cô ấy về cho mẹ xem.” 

“Ừ, mẹ kinh qua gió mưa, mắt nhìn của mẹ vẫn tốt hơn con nhiều, để mẹ. Đúng rồi, con bé thích ăn cái gì? Mẹ lâu rồi chưa xuống bếp đây.” 

Nghe bà hỏi, Nam Cung Lân bắt đầu liệt kê những món Hà Nhiên thích, anh cũng không thật sự rõ vì khẩu vị của cô tương đối tốt, bất kể là món gì anh nấu cô đều khen ngon. 

“Vậy con bé chắc không phải người kén ăn, mẹ thích.” Giọng của bà mang theo chút tán thưởng, làm Nam Cung Lân nở mày nở mặt thay bạn gái mình. 

Buổi tối đó trở về, hai người lại ở trong phòng nhỏ của Hà Nhiên sinh hoạt cùng nhau. 

Hà Nhiên ngồi ở bên bàn học, đang gặp rắc rối với máy tính của mình, vẻ mặt lực bất tòng tâm nói: 

“Sao thỉnh thoảng nó lại hư thế nhỉ?” 

Nam Cung Lân cầm một đĩa trái cây đã gọt sẵn đặt lên bàn cho cô, sau đó đứng ở phía sau chồm tới, tay phải vươn ra giành lấy con chuột rồi nói: 

“Anh xem cho, em ăn đi.” 

“Anh cũng biết sửa máy tính hay sao?” Hà Nhiên ngoan ngoãn ôm đĩa trái cây vào lòng, ghim một miếng và ăn ngon lành. 

“Một số thứ cơ bản thì nên biết.” 

Bởi vì Hà Nhiên lâu ngày chưa dọn dẹp ổ đĩa, cũng không chịu thường xuyên quét virus khiến cho laptop của cô bị chập mạch, di chuyển chuột nửa ngày mới thấy biểu tượng trên màn hình nhúc nhích. 

Nam Cung Lân kiểm tra một lát, sau đó phát hiện không chỉ vậy mà tài liệu các thứ cô đều dồn hết lại, không chịu xóa tập tin rác, ti tỉ thứ liên quan nữa. Anh bất lực nhìn, sau đó nghe thấy giọng cô nghi ngờ: 

“Anh có sửa được không đó?” 

“Cho em hai lựa chọn, em muốn được anh tặng máy tính mới hay anh dắt em đi mua máy tính khác?” 

Giọng anh mang theo một chút ý cười, Hà Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo tuấn mỹ của anh, cả người liền ngốc ngốc. Cô không kịp phản ứng lại, im lặng một lát mới đáp: 

“Khác nhau chỗ nào chứ? Mà nói túm lại là anh không được?” 

“Khác ở chỗ vế đầu tiên là anh mua về cho em, còn vế thứ hai thì chúng ta đi cùng nhau, để em chọn.” Nam Cung Lân giải thích sâu hơn, còn nói thêm: “Anh không được cái gì? Em đã thử qua hai lần, anh không đủ làm em hài lòng hửm?” 

Hàng loạt câu nói của anh làm đại não của Hà Nhiên đình chỉ hoạt động, cô nuốt vội miếng táo trong miệng rồi lát sau mới đáp: 

“Chuyện máy tính thì được rồi, anh tự quyết đi, nhưng mà chuyện phía sau là em đang nói đến năng lực sửa chữa của anh chứ, anh nghĩ sai rồi!” 

“Do em nói không rõ ràng.” 

Nam Cung Lân mặt dày đổ lỗi, hai tay trắng mềm đẹp mắt ôm lấy gò má của Hà Nhiên, sau đó cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái. Thấy chưa thỏa mãn, anh tiếp tục hôn hai lần, chụt chụt, còn liếm môi quyến rũ cô. 

Hành động trắng trợn ấy khiến Hà Nhiên cảm thấy mập mờ quá mức, nhưng mà cô tự dẫn sói vào nhà, không thể oán trách ai cả. Cô khóc không ra nước mắt nói: 

 
 

“Em còn có bài tập chưa làm xong, máy tính cũng không sửa được…” 

“Dùng của anh đi.” Nam Cung Lân dịu dàng xoa tóc cô, sau đó bảo cô chờ một lát. Anh ra ngoài, trở về phòng mình lục tìm lap top rồi mang nó quay trở lại phòng 201. 

Máy tính đời mới của thiếu gia nhà giàu vừa nhìn đã thấy khác với cái đồ quèn trên bàn, Hà Nhiên nhìn cả hai thương hiệu hồi lâu mới uất ức nói: 

“Em ghen tỵ quá, em có thể đấm anh không?” 

“Ghen tỵ vì anh nhiều tiền ấy à?” 

“Đúng vậy. Anh nhìn xem hai cái này đặt cùng một chỗ cứ như anh và em, anh thì quá bắt mắt.” Hà Nhiên chỉ tay vào máy tính của Nam Cung Lân, sau đó lại chỉ tay vào bé lap top đáng thương cũ kỹ của mình, giọng yểu xìu. “Còn đây….” 

Cô chưa nói xong đã bị một bàn tay bịt miệng lại, Nam Cung Lân không vui dặn dò: 

“Cấm em so sánh bậy bạ, người sao có thể so với máy tính? Chúng ta tâm đầu ý hợp, còn hai cái máy tính thì không.” 

Nói rồi anh đưa một tay khác ra quét vân tay, máy tính của anh màn hình cảm ứng, còn cài đặt mật khẩu sinh trắc học hiện đại, quý giá gấp mười lần đồ cũ của cô. Anh không chê thì thôi vậy, cô nghĩ thông suốt, vui vẻ sờ khắp trên lap top. 

Nam Cung Lân nhìn cô như vậy liền bật cười: 

“Em đừng sờ linh tinh nữa, làm bài tập nhanh chút, mẹ anh muốn nói chuyện với em đây.” 

“Hả? Anh nói gì?” Hà Nhiên dừng động tác trên tay, con ngươi trong mắt dựng đứng lên. “Sao không báo cho em biết sớm hả? Bài tập làm sau cũng được mà!” 

Cô vội vàng vươn tay về phía tủ, tìm hộp phấn rồi rút bông ra bắt đầu dặm lấy dặm để trên mặt và nói: 

“Đợi chút, em trang điểm xong đã!” 

Nam Cung Lân muốn ngăn lại: 

“Không cần đâu, mẹ anh không quan trọng ngoại hình của con dâu.” 

“Anh thì biết gì chứ? Lần đầu ra mắt, không được qua loa!” 

Tim Hà Nhiên đập như điên, dù biết họ sẽ chỉ nói chuyện qua điện thoại vẫn khiến cô kích động và lo lắng. Cô dặm một lớp phấn đơn giản để cho đi quầng thâm mắt, sau đó bôi chút son vào rồi xõa tóc ra, ngồi chỉnh tóc tai của mình. 

Lúc Hà Nhiên không chú ý, Nam Cung Lân đứng ở bên cạnh đang nhìn cô chăm chú, ánh mắt như sắp tan ra thành mật ngọt. 

Hà Nhiên hít sâu mấy hơi lấy dũng khí, sau đó nói: 

“Được rồi, anh gọi cho mẹ đi. Đúng rồi, em phải gọi là bác gái hay là cô hả?” 

Bất chợt, Nam Cung Lân nổi hứng trêu đùa: 

“Gọi mẹ chồng.” 

“Anh đi chết đi!” Hà Nhiên trừng mắt, vung tay về phía anh đánh cho anh một cái vào mông.

Bộp. 

Âm thanh vang dội, để cho Nam Cung Lân cứng họng nhìn cô. Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiền hòa của anh hiện ra một chút xấu hổ, anh vừa ấn gọi cho mẹ mình vừa nói: 

“Đây là lần đầu tiên em chủ động thân thiết với anh đó.” 

“Em đang đánh anh có được không vậy?” Hà Nhiên chịu thua cái thái độ nhởn nhơ không biết nghiêm túc này của anh, cứ thích nghĩ bậy thôi. Trước kia rốt cuộc cô thấy anh tốt bụng hiền lành chỗ nào? 

Nếu có thể quay ngược thời gian trở về quá khứ, Hà Nhiên nhất định sẽ quan sát lại một lần nữa, thật kỹ càng, thật cẩn thận, xem anh đã giấu một Nam Cung Lân mưu mô lươn lẹo này ở đâu? Cô bị lừa thảm, nhưng sau tất cả lại tình nguyện bị anh lừa lọc, liêm sỉ chẳng còn thừa lại chút xíu nào. 

Điện thoại kết nối sau khoảng mười giây chờ đợi, sau đó Hà Nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đẹp xuất hiện trên màn hình. Cô lập tức thẳng lưng, vẫy hai tay chào: 

“Cháu chào bác ạ.” 

“Ừm, chào cháu, cháu là bạn gái của Lân nhỉ?” 

“Vâng, cháu là Hà Nhiên ạ.” 

Mặc dù chỉ mới nói hai câu thôi nhưng tim Hà Nhiên như thể ngừng đập, cô lén lút giơ một tay ra kéo ống quần của Nam Cung Lân khi anh không chịu mở miệng giải vây cho mình. Sự lúng túng của cô khiến anh thấy rất thích thú, anh giúp cô cầm camera, chính bản thân thì đứng một bên không thèm lộ mặt. 

Ấn tượng đầu tiên của Nam Cung phu nhân với đứa trẻ này rất tốt, xinh xắn đáng yêu, mặt mũi sáng sủa và nói chuyện cũng tương đối lịch sự. Bà biết con bé ngại nên chỉ nói: 

“Nghe nói cháu định ghé qua chỗ bác ăn, Lân bảo bác làm mấy món cháu thích rồi nhưng mà vẫn muốn hỏi lại cho chắc, cháu thích ăn gì nhỉ?” 

“A? Bác gái không cần phải xuống bếp vì cháu đâu ạ!” 

Hà Nhiên sợ ngây người. Cô vừa nhìn lập tức nhận ra sự sang trọng của cái nền phía sau nhà Nam Cung Lân, còn có cách ăn mặc, tóc tai, quần áo mà mẹ anh sở hữu, tất cả đều là mùi tiền. Sao cô dám để mẹ chồng tương lai làm cơm cho mình ngay ngày đầu về chứ? 

“Không sao, không mất thời gian đâu, cháu cứ nói đi.” 

“Vậy, h-hay là cháu đến sớm làm cùng bác được không ạ?” 

Cô siết chặt hai tay vào nhau, lưng thẳng tắp, vẻ mặt hết sức căng thẳng. 

“Cũng được, như vậy bác với cháu vừa làm cơm vừa nói chuyện nhé, lần này chào hỏi sơ qua thôi cho cháu đỡ ngượng ngùng.” 

“Vâng, cảm ơn bác.” 

Từ đầu đến cuối, Hà Nhiên vẫn luôn mỉm cười trông hết sức giả trân, giọng nói mang theo chút dè dặt của thiếu nữ làm Nam Cung Lân nhìn không chớp mắt. 

Nói thêm hai ba câu hỏi thăm cơ bản, Nam Cung Lân liền chào tạm biệt mẹ rồi tắt máy. Anh vừa đặt điện thoại xuống, Hà Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa đối mặt mà cô đã sợ đến nỗi tay run lên rồi, mặt cũng nóng bừng bừng. 

Nam Cung Lân cười ha ha: 

“Sợ lắm sao?” 

“Anh hay lắm, không nói giúp em lấy một câu! Anh có biết em hồi hộp lắm không hả?” 

“Anh biết chắc mẹ sẽ thích em nên mới không xen vào đấy, đến lúc về nhà chơi rồi bà ấy lại bỏ anh vào một góc đi tiếp đãi em cho xem.” 

Nam Cung Lân nói lời thật lòng, anh thậm chí có dự cảm không lành là tương lai sẽ bị cả mẹ ruột cùng vợ bắt nạt. 

Thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban nãy, Hà Nhiên âm thầm cho mẹ chồng mười điểm, cô thấy anh nói cũng có lý nên nhe răng cười: 

“Ôi chao, mẹ anh thoải mái, dễ tính thế này thì mai sau em sẽ có đồng minh nhỉ? Anh mà chọc giận em, em lập tức mách mẹ.” 

Truyện Full từ các nền văn hóa khác nhau giúp bạn mở rộng hiểu biết về thế giới và con người. Bạn sẽ khám phá những phong tục tập quán, giá trị sống và cách suy nghĩ của người khác, từ đó phát triển cái nhìn đa chiều về xã hội.

Cô cũng không nhận ra bản thân gọi Nam Cung phu nhân là “mẹ” mệt cách hết sức tự nhiên, nhưng Nam Cung Lân thì nghe rõ mồn một, anh cong môi cười, khóe mắt hơi nâng lên: 

“Được rồi, em gái anh cũng đang háo hức muốn gặp mặt chị dâu, sau này bốn người có thể hợp lực cùng nhau bắt nạt anh.” 

Hà Nhiên hơi khó hiểu, giơ tay ra đếm. 

“Bốn người? Em, mẹ và em gái anh thì là ba chứ?” 

Ngay lúc cô đang nghiêng đầu quan sát anh, anh áp sát lại gần, một tay đặt lên bụng cô và nói: 

“Anh tính cả con gái của chúng ta nữa.” 

Vẻ mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô bần thần rồi xấu hổ rồi hất văng móng vuốt của anh: 

“Lưu manh! Không được lại gần em!” 

Vẻ mặt Nam Cung Lân đứng đắn: 

“Sự thật mà thôi.” 

 

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn