Mô tả hình ảnh

Cao Thủ Câu Dẫn

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Cao Thủ Câu Dẫn - Trạng Thái : truyện full Thể loại truyện H văn vui lòng không xem nếu bạn chưa đủ 18 tuổi Nội dung : trong tình cảm thì phần lớn là dung hợp sở thích và tính cách nếu như hai phần này không ổn thì nên đi tìm người khác vì thế giới này bao la và rộng lớn sẽ có người vì bạn mà thích những gì mà bạn thích.

Chương 10 :

Ngày hôm đó đi học, Hà Nhiên vô cùng thấp thỏm lo âu, sợ bài tập của mình bị phát hiện là của người khác làm thay. Cả tiết học chìm trong sự im lặng của sinh viên, những người khác ngồi nghe thầy phân tích bài tập của Hà Nhiên mà lòng hâm mộ. Cô thì toát cả mồ hôi lưng, tay run run siết chặt vào nhau. 

Cuối cùng, thầy khen một câu cô làm rất tốt, như vậy đến cuối kỳ chắc sẽ được một con A rồi! Đối với cô, qua môn là đủ chứ không cần điểm cao. 

Tan học, Hà Nhiên vui vẻ nhắn tin báo cho Nam Cung Lân biết chuyện hôm nay mình được khen, cũng không bị lộ chút nào. Đang lúc cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại, bả vai truyền tới cảm giác nằng nặng. 

Một cô gái tóc ngắn từ phía sau xông tới khoác tay lên vai cô, hỏi: 

“Này, cậu đang làm gì thế?” 

“Thất Thất? Lâu rồi không gặp!” 

Hà Nhiên giật mình nhìn lại, đây là người bạn cùng trường đã giới thiệu Lăng Bách cho cô quen biết. Lúc hay tin tên bạn trai cũ kia đối xử không tốt với Gạo Nếp thì Thất Thất đã áy náy xin lỗi cô rất lâu. Gần đây cô nàng bận bịu nên họ không có cơ hội gặp mặt, mãi mới nhìn thấy nhau. 

Thất Thất nói: 

“Việc nhà xử lý xong rồi, từ giờ tớ có thể quay lại cuộc sống sinh viên tự do vui vẻ của mình.” 

Hà Nhiên bất lực: 

“Cuộc sống sinh viên thì vui chỗ nào chứ?” 

Không phải làm bài tập cá nhân thì là làm bài tập nhóm, báo cáo chất đầy ra đó, mỗi khi kỳ thì đến còn phải thức xuyên đêm nữa, rất mệt mỏi. Đó là lý do Hà Nhiên cần người san sẻ chút áp lực, nhưng Lăng Bách đi ngược với sự kỳ vọng của cô, chỉ làm cô thêm stress. 

Thất Thất cười hì hì: 

“Đi chơi với bạn bè thâu đêm suốt sáng, được ăn những món ăn ngon, cuộc sống như thế không phải rất tuyệt vời sao?” 

Cô nàng này thần kinh thô, chỉ biết ăn chơi vì gia đình cũng khá giả, không học được thì về cha mẹ nuôi, cho nên sinh hoạt của họ hoàn toàn khác nhau. 

Hà Nhiên chịu thua, đã sớm quen với tính tình của cô nàng nên im lặng cất điện thoại đi. Lúc này, Thất Thất đột nhiên rủ rê: 

“Tối nay chúng ta đến quán bar chơi chút không?” 

“Không đi đâu.” 

Nhạc trong bar xập xình ầm ĩ, khó nghe muốn chết. Hà Nhiên chẳng thà ở nhà ôm mèo chơi với chúng, livestream nói chuyện với những bạn fan của Gạo Nếp và Xôi Đậu, vừa vui vừa kiếm ra tiền. 

Thất Thất đi theo năn nỉ mãi, Hà Nhiên vẫn một mực từ chối, cho đến khi cô nàng thở dài nói: 

“Tớ thất tình rồi, muốn đi bar quậy một chút cho khuây khỏa nhưng ngoài cậu ra thì không biết rủ ai đi cùng hết.” 

“Hai người chia tay rồi?” 

 
 

Đọc nhiều thể loại Truyện Full  giúp bạn hiểu rõ hơn về cấu trúc câu, phong cách viết và cách xây dựng nhân vật. Khi bạn tiếp thu những kỹ thuật này, khả năng viết của bạn sẽ được cải thiện đáng kể, từ đó giúp bạn tự tin hơn trong việc diễn đạt ý tưởng của mình.

Nghe bạn tốt nói mà Hà Nhiên hơi sốc, Thất Thất và người yêu qua lại cũng hơn ba năm, đột nhiên sao lại chia tay chứ? 

Hà Nhiên hỏi ra mới biết, cô nàng bị cắm sừng, hơn nữa còn không phải một mà là ba lần! Cách đây vài ngày, Thất Thất phát hiện ra tin nhắn của bạn trai cùng người khác. Hà Nhiên nghe đầu đuôi câu chuyện mà bất chợt hoang mang, bởi vì theo cô biết cậu bạn kia vô cùng tốt với Thất Thất, lúc nào cũng tỏ vẻ hiền lành ngoan ngoãn, là người cực kỳ thật thà, thanh niên ba tốt của trường đại học mà lại… Thoáng chốc, ý nghĩ yêu đương trong đầu Hà Nhiên cũng bốc hơi không thấy đâu nữa. Cô bỗng mất niềm tin vào đàn ông! 

Thất Thất hai mắt rưng rưng, muốn nói rồi thôi, không biết rằng chuyện của bản thân sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của Hà Nhiên. 

Không kịp chuẩn bị gì, Hà Nhiên chỉ có thể an ủi: 

“Được rồi được rồi, tớ đi cùng cậu.” 

Trước kia Hà Nhiên cũng từng cùng bạn bè tụ thành một nhóm ghé qua quán bar, nhưng cảm thấy ở đó ồn ào quá mức không hợp với cô. Bây giờ bạn cô thất tình buồn tủi như thế, cô không nỡ từ chối. 

Ba năm là một khoảng thời gian dài, không ngờ trong lúc yêu đương mặn nồng với Thất Thất, chàng trai kia còn dưỡng thành tính lăng nhăng. 

Lòng Hà Nhiên có một nỗi chộn rộn khó hiểu, tuy cô biết rằng mỗi người mỗi tính, nhưng từ sự lịch thiệp giả dối của Lăng Bách, sự giả tạo đáng sợ của bạn trai Thất Thất đã để lại cho cô ấn tượng xấu về con trai tuổi mới lớn! 

… 

Nam Cung Lân ở nhà bận rộn đủ thứ vẫn không quên trả lời tin nhắn của Hà Nhiên mỗi khi cô tìm mình, thấy cô thông báo được giáo sư khen, anh còn gửi tin chúc mừng, sau đó hỏi cô đã ăn gì chưa. Gửi tin xong, anh chờ cả nửa buổi cũng chẳng thấy người đâu. 

Bận cái gì sao? Bình thường Hà Nhiên nếu bận sẽ nói với anh một tiếng kia mà? 

Nam Cung Lân tiếp tục ngó điện thoại của mình, mãi đến tận tối, anh mới nhận được tin nhắn. 

Nhưng… 

Người gửi không phải Hà Nhiên. 

“Thiếu gia, thiếu phu nhân chuẩn bị ra ngoài rồi. Cô ấy mặc váy ngắn trên đầu gối, còn mặc áo tay dài bó sát người, ôi, hở vai nữa.” 

Vệ sĩ được sắp xếp ở chung cư Hoa Lạc bảo vệ Hà Nhiên báo cáo lại tình hình vô cùng chi tiết, thậm chí đi cùng ai cũng nói rõ cho Nam Cung Lân nghe. 

“Cô ấy đi đâu vậy?” 

“Tôi đang bám theo, ban đêm ra ngoài như vậy nguy hiểm lắm!” 

Trong lòng Nam Cung Lân không yên nhưng cũng chỉ dặn dòi: 

“Đừng xen vào, ở phía sau bảo vệ cô ấy là được.” 

Anh phải tôn trọng Hà Nhiên, cô ấy muốn đi đâu chơi là quyền của cô ấy. Anh không thể nhân danh tình yêu mà kiểm soát quá mức và xen vào cuộc sống bình thường của cô được.

Hà Nhiên lên taxi cùng bạn mình, sau đó lập tức bị Thất Thất cười trêu: 

“Cậu mặc cái gì thế? Bảo mặc sεメy một chút, đây là sεメy của cậu à?” 

“Kỳ lắm sao?” 

“Không phải, nhưng an toàn quá.” 

Thất Thất ưỡn ngực, khoe bộ váy màu đỏ rượu ôm sát trên người, chỉ tay vào phần xẻ đùi cực cao để lộ gần hết da thịt và nói: 

“Như thế này mới gọi là quyến rũ.” 

Thấy bộ váy với thiết kế quá đỗi hở hang kia, Hà Nhiên ngượng ngùng nói: 

“Tớ không quen, mặc vầy được rồi.” 

Cô khó khăn lắm mới tìm được một chiếc váy ngắn trong tủ đồ của mình, còn là loại váy chữ A màu đen tiêu chuẩn chỉ dài trên đầu gối khoảng ba xen-ti-mét. Cũng bởi vì Thất Thất cứ kêu gào đòi cô ăn mặc cho đúng chuẩn vào bar, nếu không, cô còn định mặc quần đùi đi cho an toàn. 

Hà Nhiên còn đang đến tháng nên không được tự nhiên lắm, lúc ngồi trong xe đã thay đổi tư thế liên tục. 

Thất Thất thì quyết tâm quên đi tên tra nam kia, trong đầu chỉ nghĩ tới việc bung xõa. Khi hai cô gái tiến vào quán bar, người đàn ông ở xa xa đi theo họ sắc mặt tái mét, tay run run bấm gọi cho thiếu gia nhà mình. 

Thiếu phu nhân vào quán bar rồi! Đi đâu cũng được nhưng sao lại là cái chốn xa hoa trụy lạc này chứ? Ông đã hơn bốn mươi tuổi, giờ chạy vào trong đó cùng đám trẻ nhảy nhót, giật đùng đùng thì không hay chút nào đâu, thần kinh của ông mỏng manh lắm. 

“Thiếu gia, cậu gửi thêm người đến chỗ tôi với!” 

Ông chú giải thích một lần chuyện mình không thích hợp tiến vào quán bar, sợ bị người khác đuổi ra. Nam Cung Lân nói: 

“Chú vào đó trước đi.” 

Vậy là không thoát được vận mệnh phải vào quán bar rồi? Ông chú buồn bực, sau khi thiếu gia treo máy, ông thẳng lưng tiến tới chỗ cửa. Vừa nhìn cách bài trí hiện đại phía trước liền biết đây không phải nơi dành cho mấy ông chú bà thím nhảy đầm, lúc ông đi vào có bị hai tên canh cửa nhìn chằm chằm, ngại chết đi được! 

Mười giờ đêm, Nam Cung Lân thay quần áo rời khỏi nhà làm em trai gọi với theo: 

“Anh lại ra ngoài à? Em mách mẹ đấy!” 

“Cứ tự nhiên.” Nam Cung Lân không chút sợ hãi, một tay cài nút áo, một tay ấn điện thoại và đi nhanh ra khỏi nhà. 

Từ Nam Cung gia đến chung cư Hoa Lạc mất một tiếng đi xe, nếu đi nhanh thì chỉ tầm bốn mươi phút là cùng. 

Anh có thể để vợ tương lai của mình ở bên ngoài vui chơi thoải mái, nơi khác đều được, trừ quán bar. Những chỗ như vậy thường không sạch sẽ, anh lo lắng cô sẽ bị người ta dụ dỗ. 

Nam Cung Cảnh ở phía sau ôm sofa nhìn bóng lưng của anh trai, bĩu môi nói: 

“Mới hai mươi mốt tuổi mà cứ như ông cụ non.” 

Ở nhà này chắc chỉ có hắn và em gái Yến Thư là sống đúng tuổi thôi, họ còn quá trẻ để gánh vác trọng trách gia đình! 

Lát sau, một chiếc Porsche màu trắng bốn chỗ rời khỏi cổng lớn của Nam Cung gia và lao như bay ra ngoài. Nam Cung Lân nói với vệ sĩ của mình: 

 
 

“Tôi đang đến nơi, chú cố chịu một lát.” 

“Thiếu gia, tôi đau đầu, ngày mai chắc phải nghỉ dưỡng một phen.” Ông chú nào đó hoa mắt vì đèn màu trên trần nhà đang lấp lóe ánh sáng. 

“Được, cho chú nghỉ một tuần.” 

Nói rồi, Nam Cung Lân ngắt điện thoại sau đó gọi sang một số điện thoại khác. Phải mất vài phút, gọi lại vài lần, anh mới nghe thấy bên trong truyền tới giọng nói ngọt ngào của Hà Nhiên cùng tiếng ồn xa xa vọng lại, anh đoán cô đã vào nhà vệ sinh để tránh ầm ĩ. 

Thái độ của cô hơi khác thường, không quá nhiệt tình với anh: 

“Anh có chuyện gì sao? Nếu không có thì ngắt máy đi, em đang bận một chút.” 

“Không có gì, chỉ là từ sáng đến giờ chưa thấy tin nhắn của em nên anh muốn gọi thử…” Giọng anh mang theo chút mất tự nhiên và có phần xấu hổ. 

Hà Nhiên nghe thấy anh ngập ngừng, cảm giác áy náy vì đã lạnh nhạt với anh nổi dậy, cô lập tức đổi giọng: 

“Xin lỗi, ý em là hôm nay em hơi bận một chút, bạn em thất tình muốn đi bar, bây giờ em đang ở trong bar nên rất ồn ào. Trở về em gọi cho anh được không?” 

“Vậy… Anh chờ em.” Anh ngập ngừng. 

“Ok.” 

Hà Nhiên cảm thấy chuyện cô không trả lời tin nhắn đã khiến cho anh ấy suy nghĩ nhiều thì phải? Cô cũng chẳng rõ tại sao mình lại không muốn nói chuyện với anh nữa, tâm trạng hôm nay của cô tương đối tệ. Mỗi lần vào kỳ dâu rụng, trong đầu cô như biến thành bãi chiến trường của những suy nghĩ tiêu cực. Hết cái này đến cái khác, còn gặp phải mấy tên đàn ông tồi nữa nên cô không có tâm tư yêu đương. 

Cô thở dài một hơi, vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh táo rồi quay về vị trí cũ. Lúc này, Thất Thất đã uống không biết bao nhiêu là rượu, mặt mũi đỏ bừng, sau đó ôm Hà Nhiên khóc một trận thật to. Không màng ánh mắt người khác, cứ thế mà khóc rồi gục trong vòng tay cô. 

Hai người ngồi trong quán bar hơn một tiếng đồng hồ, Hà Nhiên vỗ nhẹ lên lưng bạn mình. Thấy Thất Thất đã ngủ, cô bất đắc dĩ phải gọi nhân viên ở quán bar đỡ cô ấy ra ngoài và bắt taxi. 

Thời điểm xe dừng trước cửa chung cư Hoa Lạc, Hà Nhiên vừa bước xuống đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cổng. Người đó cất bước đến gần chỗ cô, ánh đèn đường dìu dịu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, áo thun trắng khoác thêm sơ mi sọc, ăn mặc rất tùy hứng nhưng lại vô cùng khí chất. Cùng với nụ cười ôn hòa, anh nói: 

“Em trở về nhanh hơn anh nghĩ.” 

“Anh… Sao anh lại ở đây?” 

Hóa ra vừa rồi anh nói chờ cô là chờ trước cửa nhà như vậy ư? Hà Nhiên đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy hơi cong lên, dường như gặp được cô khiến anh rất vui. 

Trời ạ! Biết thế cô đã trở về sớm hơn, hoặc nhắn với anh nói một tiếng là mình sẽ về trễ! Anh ở đó chờ cô bao lâu rồi? Cô bối rối: 

“Anh nói phải về nhà một tuần mà?” 

Nam Cung Lân gật đầu, đáp: 

“Vốn định như vậy, nhưng em không trả lời tin nhắn của anh, anh còn nghĩ em xảy ra chuyện gì rồi.” 

Vì vậy mà anh chạy ngược trở lại, vì lo lắng cho cô nên không về nhà nữa? Hà Nhiên cứng đờ người nhìn anh, ngây ngốc tròn mắt.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn