Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Mô Tả:

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.

chương 11:Anh thật là

Bà ngoại thích cô? A, ha ha, vậy căn bản chính là trời không phụ lòng người được không?

Lam Hiểu Hi cũng không cùng anh biện, đẩy xe thức ăn đã đầy “Lên đường thôi bác, nhưng mà bác có thể theo cháu không, nếu không một giờ sau bà ngoại cũng chưa chắc ăn được bữa ăn sáng đấy.”

Đầu bếp cười ra tiếng, cô cũng cười theo thật to. Nhà Chức Điền, đã lâu không có cảm nhận được sự hoạt bát và không khí nóng như vậy.

Sau đó, Lam Hiểu Hi mới hiểu được chữ thích theo lời đầu bếp nói là gì, bởi vì gian phòng ăn kia là ngồi, chứ không phải quỳ để ăn cơm. . . . . .

Cho nên bà ngoại thích cô, mới đem phòng ăn đổi thành kiểu phòng ăn phương tây?

Mãi cho đến khi ngồi trên bàn lớn, ăn cơm nắm do chính cô giúp làm, Lam Hiểu Hi vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề này, đôi mắt luôn nghi ngờ nhìn trên mặt bà.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Thế nào? Mới trong một đêm, em liền mến bà ngoại mà không yêu anh nữa sao? Làm gì mà nhìn chằm chằm bà ngoại vậy?” Hạ Tử Đàm bất chợt nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, hại hai người thiếu chút nữa cười sặc sụa, một là Lam Hiểu Hi, một là Chức Điền thủy chung bưng mặt lạnh, ngay cả quản gia một bên cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng, mà đầu bếp vội vàng quay lưng cười trộm.

“Đàm nhi!” mặt của Chức Điền bắt đầu căng ra.

“Dạ, bà ngoại.” Hạ Tử Đàm khéo léo lên tiếng.

“Con ở nước ngoài mấy năm tại chỉ học chút lời ngon tiếng ngọt trở về sao? Nói hưu nói vượn cái gì!”

“Cháu không dám.” Hạ Tử Đàm giả bộ ngoan ngoãn cúi đầu. “Chỉ là buổi sáng hôm nay đến bây giờ, vợ tương lai của cháu ngay cả mắt cháu cũng không nhìn, cho nên cháu mới có thể mở miệng cười giỡn, xin bà ngoại tha lỗi.”

Trời ạ. . . . . .

Người đàn ông này cố ý muốn cho cô mất thể diện trước nhà nhà bà ngoại anh sao?

Lam Hiểu Hi cúi đầu, cắn răng nghiến lợi muốn mắng người.

“Này, khuôn mặt sắp chạm vào bát canh rồi đấy.” Hạ Tử Đàm buồn cười, đưa tay đem mặt của cô kéo lên, ánh mắt sáng quắc nhìn. “Rốt cuộc em cũng nguyện ý nhìn anh rồi, đêm qua ngủ có ngon không?”

Này này, anh nhất định phải nhìn cô đắm đuối như vậy sao? Mắc cỡ chết được!

“Em ngủ rất ngon.” Cô nhỏ giọng trả lời, cũng không dám nhìn bà ngoại một cái.

“Phải là không tốt, nếu không thì sáng sớm đã chạy đến trong phòng bếp, quỷ rống quỷ kêu làm bà thức giấc.” Chức Điền tức giận nói.

A? Tiếng cười của cô làm bà ngoại thức dậy sao? Lam Hiểu Hi xin lỗi lè lưỡi.

“Vậy sao? Sáng sớm em đã đến phòng bếp giúp một tay làm bữa ăn sáng à? Khó trách trên lỗ mũi dính hạt cơm.” Hạ Tử Đàm căn bản không quan tâm, thân mật chạm vào chóp mũi của cô, gạt hột cơm ra. “Chơi vui không? Nói cho anh biết, em làm vỡ mấy cái chén, cháy hỏng mấy cái nồi rồi?”

Cô nào có?

Lam Hiểu Hi trừng anh, Hạ Tử Đàm lại đột nhiên cúi xuống mặt gần trên môi của cô, hôn một ngụm nhỏ ——

Cô ngây dại, hoàn toàn quên làm như thế nào để hô hấp.

“Đợi lát nữa dẫn em đi chơi, ăn nhiều một chút, nha?” Anh vui vẻ nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, rất tự nhiên đút thức ăn vào trong miệng cô.

Cô từng miếng từng miếng ăn, hoàn toàn không có ý thức được là hành động này có bao nhiêu thân mật.

Chỉ là đỏ mặt, tâm cuồng loạn, đầu trống rỗng. . . . . .

Nhật Bản Kyôto, chùa chiền có lá phong rụng là cảnh đẹp nhất.

 Đường cái kéo dài, hai bên rợp bóng phong, cuối đường là cái thềm đá hàng nghìn viên, trên thềm đá là một gian miếu lớn, Lam Hiểu Hi chân nhảy cẩng cẩng, lâu lâu lại xoay vòng vòng trên đường cái, hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt hớp hồn rồi.

Năm nay mới cô hai mươi bảy tuổi sao? Anh thấy cô căn bản chỉ mới mười bảy tuổi à.

“Cẩn thận một chút, kẻo té.” Hai tay Hạ Tử Đàm đút tay trong túi quần, rất nhàn nhã đi phía sau, nhìn cô gái trước mặt, thỉnh thoảng giống như chú bướm chập chờn bay nhảy, thỉnh thoảng lại như con dế mèn nhảy loạn khắp nơi, mắt anh sắp rối cả lên.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Nhưng đã bao lâu, anh không lửng thững đi ở đầu đường như vậy, cảm nhận được một mùa thu lãng mạn? Chỉ đơn giản là hưởng thụ niềm vui sướng này? Nếu không mang cô gái này tới thành phố dạo chơi, có thể anh sẽ không trở lại đây, hoặc là đến già mới có thể .

Đối với anh mà nói, Nhật Bản chẳng có kỉ niệm tốt đẹp nào, đầu tiên là mẹ gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với Chức Điền, cùng cha bỏ trốn đến Đài Loan, trước khi mẹ anh qua đời, anh không gặp qua bà ngoại, mà sau khi bà ngoại đón anh trở về Nhật Bản, mặc dù đối xử với anh cực tốt,nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp giảm đi nỗi đau mất cha mẹ trong anh, mà ở cái quốc gia xa lạ này, anh không tìm được cảm giác như trở lại quê hương, cũng không cảm thấy hương vị ấm áp của ngôi nhà.

Ở nơi đây, anh cảm giác bị vứt bỏ, vì bị vứt bỏ, cho nên anh không thích đi đâu, vì vậy khi anh có cơ hội lựa chọn, anh liền đến Mĩ và Pháp để học, ở qua San Francisco, sau đó định cư tại Paris, số lần trở về Nhật Bản có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói nhàn nhã thưởng thức phong cảnh miếu thờ như vậy.

“Nơi này thật là đẹp.” Cô hoàn toàn đắm chìm ở nơi cổ điển này.

Hạ Tử Đàm nhìn cô, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi cười. “Đối với anh mỗi quốc gia đều có một cái đẹp riêng, thích quốc gia nào? Anh đều có thể dẫn em đi.”

Cái gì chứ? Người đàn ông này căn bản là đang cười nhạo cô mà.

Lam Hiểu Hi hí mắt cười một tiếng. “Anh muốn dẫn em đi sao?”

“Khụ khụ.” Anh gật đầu. “Nói đi, nơi nào?”