Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.
chương 33:Thiết kế đồ
Lam Hiểu Hi bước vào Câu Lạc Bộ ROSE, sau khi nói tên thì được dẫn đến căn phòng mà Hạ Tử Đàm đã bao, cô đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Hạ Tử Đàm nằm dưới đất.
Cô cuống quít chạy tới đem Hạ Tử Đàm đỡ dậy, mãi mới kéo anh lên ghế sofa, ngẩng đầu, lại nhìn thấy hai người đàn ông kia đang vắt chân ngồi bên cạnh nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Các anh là. . . . . .” Nhìn có chút quen mắt, chỉ là cô không quen nhiều người bạn của Hạ Tử Đàm, bởi vì kết hôn giả, Hạ Tử Đàm cũng chưa giới thiệu qua người nào với cô, cho dù đã gặp trong hôn lễ, cô cũng khó có ấn tượng sâu sắc gì.
“Bạn cậu ta.”
“Vậy tại sao không dìu anh ấy đến lên ghế? Sao lại để anh ấy nằm trên mặt đất?” Thật là bạn bè kì quái. Theo ý cô, bọn họ giống như kẻ địch của Hạ Tử Đàm đúng hơn í, hoặc là, . . . . . Căm thù cô? Bởi vì bọn họ vẫn nhìn chằm chằm cô, cô thật sự không thể không hướng liên tưởng đến trường hợp kia.
“Bởi vì thằng nhóc này say khướt, mỗi lần kéo cậu ta lên thì cậu ta lại nằm xuống đấy, nói nằm dưới đất thoải mái hơn, cho nên cũng không quản cậu ta làm gì.”
“Nhưng cũng không thể như vậy chứ, người say nói có thể nghe theo sao? Tôi đã gọi xe ở bên ngoài chờ rồi, các anh có thể giúp tôi dìu anh ấy lên xe không?” Lam Hiểu Hi hỏi hai người kia.
Bọn họ lại. . . . . .lắc đầu một cái? !
Có lầm hay không vậy? Hai gã đàn ông trước mắt quần áo chỉnh tề, giúp một tay cũng không được sao? Chẳng lẽ muốn một người phụ nữ nhỏ bé như cô dìu anh ấy ra?
Rõ là. . . . . . Gặp quỷ mà.
Dìu thì dìu! Dù sao sức của cô cũng không nhỏ!
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Lam Hiểu Hi dùng thân thể của mình chống Hạ Tử Đàm lên, rất nỗ lực khiến thân thể đứng vững, nhưng người kia quá nặng, cô đi chưa được hai bước suýt nữa ngã nhào, nhưng cô gắng gượng tiếp tục.
Nghiêm Mạc Thần lên tiếng. “Cậu ta nói cô không yêu anh ta, uống say mà khóc đấy.”
Tống Minh Hi cũng lên tiếng. “Chúng tôi quen biết cậu ta vài chục năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta vì một người phụ nữ mà say thành như vậy, lại còn khóc nữa.”
“Cô yêu cậu ta không? tiểu thư Lam Hiểu Hi.” Nghiêm Mạc Thần trực tiếp hỏi. Nhìn vẫn chưa đủ, dùng miệng hỏi trực tiếp cho rồi.
“Nói không yêu cậu ta, là lừa gạt cậu ta à?” Tống Minh Hi tự nhận mình rất dùng sức căng mắt mà nhìn, nhưng là, thật sự không nhìn ra, đối với Tử Đàm nhà bọn họ đến tột cùng cô có yêu hay không nhỉ?
Hai người kia. . . . . .
Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn bọn họ, nóng mặt . “Các anh muốn nói gì?”
“Cậu ấy yêu cô.” Nghiêm Mạc Thần nói thẳng.
“Rất yêu.” Tống Minh Hi bổ sung thêm.
“Tôi. . . . . . Các anh nghĩ sai rồi, anh ấy không thương tôi, chúng ta chỉ. . . . . .”
“Cậu ấy thật sự rất yêu cô.” Nghiêm Mạc Thần cũng không biết tại sao mình muốn nói hết ra ở đây, giúp tên đàn ông say như chết kia nói hộ, hơn nữa còn nói liên tục tới hai lần.
“Thật sự rất yêu.” Tống Minh Hi lần nữa xen vào. “Cậu ta chính miệng nói rất nhiều lần, chúng tôi mới vừa cho phục vụ tới đây ghi âm, cô có cần nghe lại không?”
Ghi âm?
Nghiêm Mạc Thần không giải thích được nhìn Tống Minh Hi một cái, Tống Minh Hi lại nháy mắt mấy cái với anh.
môi Lam Hiểu Hi giật giật, không nói.
“Nếu cô yêu cậu ta thì nói ra cho cậu ta biết, yêu một người mà xấu hổ không mở miệng.”
“Đúng vậy, nếu như hai người đều yêu nhau, rồi lại bởi vì không dám thừa nhận yêu nhau mà chia tay, không phải rất oan uổng sao? Điểm này, vị đại tổng giám đốc Nghiêm Mạc Thần này là bằng chứng sống.”
Nghiêm Mạc Thần đảo mắt lạnh quét về phía Tống Minh Hi, ngược lại không có lên tiếng phản bác lại.
Lam Hiểu Hi nhìn bọn họ, cảm thấy thân thể Hạ Tử Đàm càng ngày càng nặng, mình cũng sắp chống đỡ không nổi.
Hai người kia cố ý sao? Hành hạ cô như vậy để giúp đồng đảng báo thù sao?
“Nếu hai người các anh là đàn ông thì mau tới đây giúp tôi đỡ anh ấy đi, nếu như anh ấy không cẩn thận bị té, không phải oan uổng hơn sao?”
Nghiêm Mạc Thần cùng Tống Minh Hi liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc đứng dậy đỡ bạn tốt.
Cô gái này. . . . . . Thật là có điểm thú vị, hai người bọn họ tốn không ít clo, cô chỉ đáp lại một câu này.
“Đi thôi.” Lam Hiểu Hi cười ngọt ngào đối với bọn họ, đi lên đằng trước.
Bước chân của cô vô cùng nhẹ nhàng, so với 27 năm qua thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều
Em, là cảm hứng của anh. Biết chưa?
Người thiết kế, cần có cảm hứng.
Thì ra, ý tứ của những lời này là —— anh yêu cô, anh rất cần cô sao?
Lam Hiểu Hi đỏ mặt ngồi bên giường, nhìn Hạ Tử Đàm vẫn còn say trong mộng.
Không thể tin được, người đàn ông này lại yêu cô, giống như nằm mơ vậy, cô thật sự rất sợ mộng sẽ tỉnh, sau đó phát hiện đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Cho nên, cô cứ nhìn anh như vậy, coi chừng anh, nghĩ đến đêm tân hôn, nghĩ đến nụ hôn thâm tình hôm qua, nghĩ đến anh hỏi cô ai hôn thuần thục hơn, nghĩ đến cô chính miệng nói cô không yêu anh, vui sướng, xấu hổ, ảo não, hối hận. . . . . . Tất cả tâm tình xông lên cùng lúc.
“Thật xin lỗi, Hạ Tử Đàm.” Cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh. “Em đã lừa anh, thật ra em đã yêu anh từ lâu, lại sợ để cho anh biết. . . . . . anh nhất định muốn hỏi em vì sao phải không? Em sợ anh cười nhạo em không biết tự lượng sức mình, em cũng sợ anh cho rằng em là người đàn bà dễ thay lòng đổi dạ. Cho dù, em phát hiện mình không yêu Hà Mân, cũng không thể nói cho anh, bởi vì em rất đần lại rất ngu, ngay cả mình có yêu anh hay không cũng không rõ ràng. . . . . . Nhưng mà, chuyện quan trọng nhất là, em sợ để cho anh biết, thì không cách nào đối mặt với anh được, bởi vì em vẫn cho rằng anh không yêu em, vĩnh viễn sẽ không yêu em. . . . . .”
Cô nói xong, cười khóc.
Nước mắt rơi vào gò má của Hạ Tử Đàm, tạo ra một tiếng tí tách cực nhẹ, nhưng cô không phát hiện, vẫn tiếp tục rơi lệ, khóe môi lại luôn cười.
“Đàm, Đàm, Đàm. . . . . . Rất xin lỗi, em đã khiến anh đau lòng như vậy. . . . . . Nhưng thật sự em không muốn em có hạnh phúc như vậy, hạnh phúc đến giống như mưa, đi giống như nắng, nếu như bây giờ em có chết, em cũng sẽ vui vẻ , mặc dù, em chưa nghe anh nói với em là anh yêu em. . . . . .”
“Anh yêu em.” Một tiếng nói trầm thấp vang nhẹ bên tai cô.
Cô ngây ngẩn cả người, nhìn Hạ Tử Đàm đang nhắm hai mắt như cũ.
Mới vừa. . . . . . Là ảo sao?
Rõ là. . . . . . Cô điên rồi chăng?
Khi Lam Hiểu Hi nhắm mắt lại, một bàn tay đột nhiên ôm cô vào lòng, ôm thật chặt——
Hạ Tử Đàm chậm rãi mở mắt ra, tươi cười nhìn cô. “Anh yêu em, Lam Hiểu Hi.”
Tim, đập mạnh.
Anh và cô, giống như bản hòa tấy nhạc cổ, rung động lẫn nhau.
“Anh. . . . . . Giả say?” Mặt cô hồng đến cực điểm, lại không quên lên án hành vi tiểu nhân của anh.
Con mắt Hạ Tử Đàm chớp chớp, không muốn thừa nhận, mình đã nghe cô nói yêu mình.
“Không phải giả say, mà là vừa tỉnh.” Anh phản bác, cười cười, hôn nhẹ môi cô.
“Anh nghe tất cả rồi sao?”
“Ừ.” Anh cười đến đắc ý, cũng rất hài lòng, say rượu khiến nhức đầu cũng bị anh nhịn xuống được.
Sớm biết uống rượu say mà có thể nghe được những lời này, anh nghĩ anh nhất định sẽ sớm đem mình uống thật say.