Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.
chương 32:Rất rõ ràng
Nhưng mà, cô cảm động không thôi.
“. . . . . . bây giờ, anh phải làm một chuyện trước, em đừng cản anh, cũng đừng bị giật mình, bởi vì anh không nhịn được. . . . . . Cho dù phá hỏng thanh danh trước nay, anh vẫn muốn làm như vậy. . . . . .”
Cái gì?
Lam Hiểu Hi không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nghiêng người hôn nhẹ vào môi cô. “Nhắm mắt lại.”
Cô vẫn nhìn anh.
“Ngoan, nghe lời, nhăm mắt trong năm giây thôi, được không?” Anh ưu nhã cười cười với cô.
Cho nên, cô nhắm mắt lại, khi cô vừa nhắm mắt lại, cô cảm thấy bên má mình có gió mạnh quét qua, nghe được một tiếng kêu đau, sau đó là vài tiếng hét gào khóc. . . . . .
Không đúng!
Lam Hiểu Hi mở mắt ra, chỉ thấy Hà Mân sau lưng đã bị quật ngã trên mặt đất, khóe môi rịn ra máu, đau đến nỗi gương mặt vặn vẹo. . . . . .
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Tử Đàm ——
“Không phải anh.” Anh mở to mắt, vừa thổi thổi tay mình.
Thật là gặp quỷ. . . . . .
Tại sao chính là anh đánh người, lại có vẻ đau hơn kẻ nằm trên mặt đất kia?
Một người thiết kế rất yêu đôi tay của mình. . . . . .
★★★
“Đừng khóc.”
Lam Hiểu Hi vừa giúp anh thoa thuốc vào tay, vừa khóc, khiến cả trái tim Hạ Tử Đàm co rúm lại.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Anh ngốc sao? Là đứa ngốc à? Tay anh dùng để thiết kế quần áo, không phải dùng để đánh người, nếu như bị thương thì làm sao bây giờ? Còn nữa…, anh ta sẽ kiện anh, danh dự của anh có thể bị hủy trong chốc lát, anh mà mang danh xấu, đều tại em cả.”
“Cậu ta đáng ăn đòn.” Hạ Tử Đàm anh, đời này hình như chưa ra tay đánh người: “Không nghĩ tới đánh người ta lại đau thế này, sớm biết nên tìm người đánh thay, nhưng mà, như vậy thì không giống anh hùng cứu mỹ nhân rồi.”
Cô trừng anh. “Anh vẫn còn nói giỡn được sao?”
Tay cũng sưng lên rồi, thiệt là, rõ ràng bàn tay vốn hấp dẫn lại mê người, nhưng bây giờ vì cô mà biến thành như vậy, bảo cô không đau lòng được sao?
“Ngu ngốc!” Cô vẫn còn mắng.”Tại sao phải ra tay? Đó là do em nợ anh ta, là bởi vì em nói muốn chia tay, anh ta mới tức đến nỗi làm ra chuyện như vậy, vốn chính là em có lỗi, anh ta làm như vậy, căn bản em không thể trách anh ta, anh không đáng vì em mà đánh anh ấy, như vậy hình như em lại nợ anh ta nữa rồi.”
“Em không nợ cậu ta! Cũng không có lỗi với cậu ta!” Hạ Tử Đàm tức giận nói.
Cái này đần nha đầu, người kia ở sau lưng cô len lén bắt cá hai tay, cô không biết, còn mỉm cười ra nước ngoài kiếm tiền cho người ta! Nghĩ đến đấy, không đánh anh ta thì hả giận thế nào được?
“Có! Em có lỗi! Em. . . . . . Với anh kết hôn là có lỗi với anh ấy. . . . . . em lại còn nói chia tay. . . . . . Đều là lỗi của em. . . . . .”
Đợi chút ——
Hạ Tử Đàm đột nhiên trợn to mắt nhìn cô, chợt mới nghĩ đến lời cô vừa nói.
“Em nói, em chia tay với cậu ta rồi?”
“Ừ. . . . . .”
“Lúc nào?”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“. . . . . . Ngày hôm qua.”
“Tại sao?” Anh lại hỏi. Cổ họng có chút khàn, bởi vì mong đợi một đáp án, mà khiến cả người anh căng thẳng lạ thường.
Cô nhìn anh, muốn nói lại thôi.
“Nói cho anh biết, Hiểu Hi, anh muốn biết đáp án.”
Cô lắc đầu. “Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em không muốn làm anh ta lãng phí thời gian. . . . . . Cho dù là kết hôn giả, nhưng thời gian có thể kéo dài, bất kể thế nào, em cảm thấy thật có lỗi với anh ấy, cho nên mới nói chia tay . . . . . . Anh đừng hiểu lầm, em không yêu anh…..”
Kỳ lạ….
Người chưa bao giờ ra tay đánh người, vì một người phụ nữ, trước mặt mọi người phá hư hình tượng, còn vì vậy mà bị trật khớp tay.
Một người đàn ông chưa bao giờ đến Câu Lạc Bộ hay quầy rượu để mua say, vì một người phụ nữ, say đến nỗi không biết gì, trong miệng vẫn la hét một câu: “Cô ấy nói cô không yêu tôi! Đáng chết, em không yêu tôi. . . . . . Mà tôi lại yêu cô ấy, làm sao bây giờ? Anh yêu em thật mà. . . . . .”
Còn có thể làm sao?
Muốn tháo chuông thì cần phải tìm người buộc chuông, không thể làm gì khác hơn là tìm tên đầu sỏ gây nên đến đây, bất kể dùng kế lừa gạt hay uy hiếp lợi dụ, ai bảo bọn họ là bạn bè của Hạ Tử Đàm đây?
trong câu lạc bộ ROSE, Tống Minh Hi nhìn Nghiêm Mạc Thần một cái, nhìn lại tên Hạ Tử Đàm say bất tỉnh ở một bên, nhẹ nhàng thở dài.
“Làm thế nào? Lừa gạt người nhà cậu ta đến đây. . . . . .”
Nghiêm Mạc Thần đảo con mắt lạnh toát qua. “Lừa gạt? Có sao? Chồng cô ta say khướt ở chỗ này, tôi điện thoại có nói câu nào là dối gian sao?”
“Không có, chỉ là, hai chúng ta là hai gã đàn ông to cao, có thể kéo cậu ta về khách sạn được, gọi cô ấy tới nơi này làm gì?” Tống Minh Hi sờ sờ lỗ mũi, có chút không hiểu nổi nhìn Nghiêm Mạc Thần.
Nghiêm Mạc Thần lườm anh. “Được xưng là bạn bè người ta, sao vợ mình lại yêu cậu ta cơ chứ? Một người đàn ông mới cưới vợ như quỷ đến Câu Lạc Bộ uống rượu, không trở về nhà ôm bà xã, cậu có thể khoanh tay đứng nhìn à?”
Ô ô, xem ra, Nghiêm Mạc Thần rất quan tâm Hạ Tử Đàm rồi, khiến anh giống như gà mẹ hóng hớt chỗ này!
Tống Minh Hi quỷ quyệt nhìn anh, Nghiêm Mạc Thần làm bộ không nhận thấy ánh mắt thăm dò của gã.
“Trước kia cậu ta bảo cậu điều tra tên đàn ông kia, gọi là Hà Mân, đến tột cùng có yêu Lam Hiểu Hi hay không?”
“Nếu như yêu, bắt cá hai tay làm gì?”
“Thằng nhóc này mới vừa không phải nói Lam Hiểu Hi rất thích tên kia ư?”
“Ừ, đáng thương thằng nhóc Hạ này, trên tình trường là người không có đối thủ, phong lưu nổi danh, nhưng yêu người thật lòng lại khổ sở thế đấy.” Tống Minh Hi rất thay anh than thở.
Nghe vậy, Nghiêm Mạc Thần lạnh lùng trợn mắt nhìn Tống Minh Hi một cái. “Nói những thứ chuyện cũ năm xưa làm cái gì?”
Tống Minh Hi cười ha ha. “Bây giờ cậu rất hạnh phúc, Mạc Thần, quá hạnh phúc, nếu không có đoạn quá khứ kia, cậu sẽ không quý trọng những thứ đang nắm trong tay như thế này, không phải sao? Nhưng Tử Đàm của chúng ta lại bị thương rồi, mỗi lần cũng yêu một người phụ nữ đã yêu một gã khác, còn phải cố làm ra vẻ không việc gì, thật ra thì trong đầu khổ muốn chết, sống thật mệt mỏi.”
Thật ra thì, anh rất hiểu Hạ Tử Đàm, căn bản người này cũng không phong lưu, lời đồn đãi bên ngoài kia tất cả đều do cậu ta cố ý tạo, muốn cho người ta cảm thấy tình cảm đối với anh không quá quan trọng, nhưng chỉ để che dấu nội tâm cực kì yếu ớt.
Hạ Tử Đàm, không dễ dàng yêu một người, nhưng một khi đã yêu, rất khó buông tay.
Chỉ tiếc, đường tình của tên này nhấp nhô quá, yêu người phụ nữ đầu tiên là người vợ đã mất của Nghiêm Mạc Thần, không nghĩ tới thời gian đã mười năm trôi qua, người yêu thứ hai của gã không ngờ lại là cô gái đã có người trong lòng, nhưng có khác, lúc này cậu ta không có ý định buông tay, hơn nữa khi biết tên Hà Mân kia căn bản không phải là kẻ tốt dẹp gì, quyết tâm của cậu ta lại càng kiên định.
Nếu như không phải là lần này Hạ Tử Đàm say nói nhăng nói cuội, căn bản anh còn chưa hiểu cậu ta muốn điều tra tên kia và bà xã Lam Hiểu Hi có quan hệ gì, bọn họ căn bản cũng sẽ không biết, thì ra hôn nhân giữa anh cùng Lam Hiểu Hi thật sự như báo nói, xuất phát từ một cuộc giao dịch.
“Đó là do cậu ta tự nhận lấy.” Nghiêm Mạc Thần lười biếng nằm ở ghế sofa.
“Này. . . . . .”
“Không phải sao?”
Tống Minh Hi chau chau mày. “Cậu hi vọng cậu ta bị vợ bỏ hả? Nguyên nhân là do cậu ta đã cướp mất trái tim của bà xã năm đó của cậu sao?”
Chân dài giơ lên, Nghiêm Mạc Thần định đá anh một cái. “Cậu muốn chết hả?”
Tống Minh hi nhanh chóng trốn thoát một cú này. “Đợi chút nữa người ta đến, cậu nói gì với người ta? Suy nghĩ nhanh đi! Đừng bảo là cậu trực tiếp hỏi cô có yêu Hạ Tử Đàm hay không chứ?”
“Mắt dùng để làm gì?”
“Có ý gì?”
“Ý là, một người có yêu một người khác hay không, dùng mắt nhìn là có thể nhìn ra được rồi. . . . . .”