Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Mô Tả:

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.

chương 10:Không được

  Cái gì?

“Sao anh không nói sớm?” Cô đưa tay bắt lấy tay anh.

Anh nhướng nhướng mày. “Anh có nói thì em sẽ chạy được sao?”

Nghe vậy, Lam Hiểu Hi mới ý thức tới mình còn bị anh ôm, mắc cỡ giãy giụa muốn xuống. “Chân của em tốt lắm rồi…mau buông em xuống.”

“Anh ôm em đi nhanh hơn.”

“Hạ Tử Đàm! Anh đừng làm cho người ta mất thể diện như vậy chứ!” Cô đỏ mặt.

“Không mất thể diện bằng người nào đó vừa đứng dậy đã tê chân té vào trong lòng anh đâu, tiểu thư Lam Hiểu Hi ạ.” Anh cười nhạo cô, còn cười hết sức vui vẻ.

“Sao em biết nhà anh phải ngồi kiểu đó. . . . . . Người ta không có kinh nghiệm, cũng không phải là cố ý. . . . . .” Thật mất thể diện… nói xong cô xin lỗi quay mặt đi, nhìn nóc nhà, nhìn sàn nhà, nhìn cánh tay của mình, nhưng không nhìn anh.

“Xem ra em mà gả cho anh, còn phải học nhiều nghi lễ truyền thống Nhật Bản mới được.”

Đầu của cô lập tức quay lại. “Thiệt hay đùa? Không phải là muốn đem một quyển dày từ đầu xuống tận chân chứ?”

Anh gật đầu một cái. “Không sai biệt lắm.”

Trời ạ. . . . . .

“Em không lấy chồng!”   Khi còn bé, cô thường chơi trò này, đó là cực hình, cô vốn không phải thục nữ.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Tất cả đều chứa đựng nguồn kiến thức xúc tích, tinh hoa văn hóa nhân loại. Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Chỉ vì chuyện nhỏ này sao?” Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhìn cô.

“Đó là việc lớn!”

Đến phòng ăn rồi, lồng ngực Lam Hiểu Hi còn đập mạnh, và cô vẫn ở trong ngực anh, dĩ nhiên biết anh đang cười cô, hơn nữa cười rất lớn.

“Thả em xuống đi. Đồ quỷ sứ đáng ghét!”

Lần này, anh rất nghe lời, khom người đặt cô xuống, cô vừa rơi xuống đất, hai chân nhảy nhảy, chỉ sợ quỳ một chút, hai chân liền sẽ không thể chạy nhảy được, thật là. . . . . . Vô cùng thú vị.

Hạ Tử Đàm nắm tay cô.

“Đi thôi, chúng ta đi vào ăn cơm.”

Cô nhìn chằm chằm bàn tay to. “Anh đừng cầm tay được chứ? Như vậy vô cùng. . . . . ….”  Mỗi lần đụng phải anh, toàn thân cô sẽ nóng lên. . . . . . rất kỳ lạ.

“Chúng ta phải nỗ lực ra vẻ yêu nhau, nếu em không phối hợp, sẽ bị phát hiện.” Anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô nói.

Rất nhột, cô né tránh, gương mặt hồng đến không thể hồng hơn.

Nhìn gò má hây hây đỏ của cô, con ngươi Hạ Tử Đàm lóe lóe lên, ngay sau đó thu lại, lôi kéo cô vào phòng ăn, bà ngoại đã chờ bọn anh, hơn nữa gương mặt không được tốt lắm.

“Thật xin lỗi, bà ngoại, thật thật xin lỗi, khiến bà đợi lâu.” Vừa vào cửa, Lam Hiểu Hi đã cúi người chào, bộ mặt đều là áy náy.

Chức Điền buồn cười nhìn cô một cái, lại cố ý lạnh lùng nói: “Không cần dài dòng nữa, bà cũng rất đói rồi, mau tới đây ngồi xuống đi.”

“Dạ, bà ngoại.” Lam Hiểu Hi ngoan ngoãn đáp lời, mới chịu tìm chỗ ngồi xuống, lại phát hiện mình phải ngồi quỳ chân ăn cơm.

Trời ạ, người nào có thể tới cứu đôi chân của cô không?

★★★

Nếu không phải khắp nơi này đều ngồi quỳ trên đệm Tatami, Lam Hiểu Hi tin tưởng mình sẽ cực kỳ yêu thích cuộc sống ở đây, ngôi nhà tràn đầy hơi thở mùa thu, lá phong đỏ nhè nhẹ bay xuống, thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ ghé qua đây, bầu trời bao la, cảnh thơ đẹp hết sức.

Sáng sớm, cô đã bò dậy khỏi giường, chạy đến phòng bếp giúp việc bếp núc, thu xếp bữa ăn sáng mới vừa nấu xong, gói kỹ cơm nắm, một chén canh đậu hũ, một ít đĩa rau cải, tất cả đều dùng đĩa riêng của từng người, tinh xảo khéo léo.

Một tay cô giúp nấu mì, nấu cơm, không phải là vừa học vừa ha ha cười, chính là vừa kêu lên vừa vỗ vỗ tay như đứa con nít, rất vui vẻ.

“Hoá ra là làm như vậy . . . . .” Cô nói nhỏ, chóp mũi còn dính ít cơm, nhưng căn bản cô không có chú ý đến, vẫn cúi đầu nghiên cứu cơm nắm trên tay.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Chức Điền đi ngang qua, nhìn thấy bộ dạng con nít của cô, giọng cười ha ha của cô rất hay và dễ thương, nên bảo người dẫn cô tới phòng bếp .

Đầu bếp nhìn thấy cô, đang muốn chào hỏi, lại lặng lẽ di động bước chân rời đi.

Qua một lúc lâu, bữa ăn sáng bên trong phòng bếp rốt cuộc đã chuẩn bị xong, đang muốn bưng bữa ăn sáng lên bàn, quản gia Noriko đi tới, nói phu nhân phân phó hôm nay bữa ăn sáng chuyển qua một phòng ăn khác.

“ Nhà Chức Điền có mấy phòng ăn vậy hả bác.” Lam Hiểu Hi mở miệng hỏi, vội vàng đem đồ vật bỏ vào trong xe thức ăn.

Đầu bếp mỉm cười nói: “Nhỏ thì có ba, lớn có hai, chia làm kiểu phương Tây và Nhật, nhưng mà, phu nhân rất ít dùng cơm ở phòng ăn kiểu phương Tây, trừ phi trong nhà có tiệc, mời các nhân vật quan trọng, không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên ra quyết định này, chắc có liên quan đến tiểu thư đấy.”

“Tiểu thư? Người nào vậy?”

“Đương nhiên là cháu rồi.”

Hả? Lam Hiểu Hi sửng sốt, vội vàng cười phất tay một cái. “Cháu không phải là tiểu thư gì gì đó đâu, bác thật thích nói giỡn!”

“Tôi chưa bao giờ nói đùa, thưa tiểu thư.” Đầu bếp mỉm cười nhìn cô một cái, đem mấy món ăn cuối cùng đặt vào xe thức ăn. “Xem ra, phu nhân rất thích tiểu thư đấy.”