Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.
chương 09:Cổ họng
Cô từ từ nói, vẻ mặt hơi khẽ cười, đó là lời nói thật lòng, mà không phải cố ý thêm gấm thêm hoa.
Nghe thấy vậy, Hạ Tử Đàm nhẹ nâng khóe môi lên, lần đầu tiên cảm thấy mình tốt đến như vậy.
Hoặc là, không thể nói là anh tốt, mà bởi vì cô gái này rất tốt đẹp, cho nên trong mắt cô, mình cũng trở nên vô cùng đẹp, bất kể là anh ác ý hay cố ý, ở trong mắt cô, toàn bộ đều trở thành một loại săn sóc ân cần.
Anh ngắm nhìn cô, trong ánh mắt mang theo một cỗ hứng thú, nếu không phải đã biết cô có bạn trai, nếu không phải cô đang diễn cùng anh, có thể anh đã nghĩ là cô yêu anh rồi đấy.
Chức Điền nghe xong, bưng ly trà trên bàn uống vài ngụm.
Gió thu thổi vào, mang theo nhàn nhạt mùi hoa quế, Lam Hiểu Hi không khỏi giật giật cái chân tê dại, mặc dù nói như vậy không biết có vượt qua kiểm tra hay không, nhưng cô đã cố gắng hết sức rồi.
Lúc này, quản gia tới thông báo ăn cơm, bà ấy đứng dậy, Hạ Tử Đàm cũng đứng dậy, cô cũng muốn đứng dậy, kết quả chân tê dại không có phương pháp tự đứng thẳng, ngã nhào xuống, Hạ Tử Đàm nhanh chóng vịn chặt cô, cô cơ hồ là cả người ngã vào trong lòng anh.
“Chân tê thế sao không nói sớm?” Hạ Tử Đàm thấy thế, không khỏi cười khẽ một tiếng, ôm cô ngồi xổm xuống, để cho cô có thể ngồi dưới đất nghỉ ngơi một hồi, còn dùng tay xoa bóp chân cô——
“Anh đừng làm như vậy. . . . . .” Cô nhỏ giọng la hét. Chân tê dại đến không nhúc nhích được, cô lúng túng hất tay anh đang bóp chân cô ra, vừa lúc ấy ánh mắt của bà quét tới, mặt cô đỏ hơn. “Bà ngoại đã chờ lâu rồi, anh nhanh bồi bà ngoại đi ăn cơm trước đi.”
“Như vậy sao được? Em sẽ bị lạc đường. Đương nhiên là anh phải chờ em.” Hạ Tử Đàm cười vỗ vỗ gương mặt hồng hồng của cô, quay đầu lại nói với bà ngoại: “Bọn cháu sẽ đi sau, bà ngoại, bà đi trước đi, cháu dâu tương lai của bà không có thói quen ngồi thế này, chân đang tê lắm, có thể phải đợi một lát. Bà Noriko, bà đỡ bà ngoại đi trước, tôi theo sau.”
“Vâng, thưa tiểu thiếu gia.” Quản gia Noriko Long Nhất cung kính nói, xoay người đỡ Chức Điền đang không ngừng lắc đầu mà thở dài đến phòng ăn.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Làm sao bây giờ? Bà ngoại không thích tôi.” Lam Hiểu Hiếm có điểm lo lắng nhìn anh, muốn thu hồi chân, thế nhưng anh lại đem cô chân của đặt trên đùi mình.
“Đừng lộn xộn, xoa bóp để nhanh khỏi.”
Mặt cô hồng hồng, nhưng không từ chối nữa, bởi vì thật thoải mái, thoải mái khiến cô không muốn từ chối.
“Anh thật giống như không lo lắng chuyện bà ngoại sẽ không thích tôi, biết bà sẽ hỏi đông hỏi tây, trước đó anh cũng không nhắc nhở tôi, khiến tôi lâm vào cảnh túng quẫn thế, vui lắm à?”
Anh ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn cô một cái, lại gật đầu. “Đúng vậy, rất thú vị .”
Cái gì? Lam Hiểu Hi trừng mắt liếc anh một cái.
“Này, nếu như bà ngoại không thích tôi, không phải anh sẽ đi xem mắt tiếp sao? Không phải là bởi vì anh không muốn xem mắt, nên mới đem tôi đến đây để giả làm bạn gái anh chứ? Vậy thì ít nhất anh cũng phải giúp tôi một chút, không phải sao?”
Hạ Tử Đàm cũng không ngẩng đầu, tiếp tục xoa bóp bắp chân giúp cô. “Một chút tôi cũng không lo lắng bà ngoại sẽ không thích cô đâu, cho nên không cần làm chiêu gì, bộ mặt ngu ngu như thế lại vô cùng đáng yêu, bà ngoại nhìn rất vui mừng .”
“Nói bậy, người nào sẽ thích cưới vào cửa cô vợ ngây ngốc hả? Hơn nữa còn một cô nhi không cha không mẹ . . . . . .” Ánh mắt của cô ảm đạm xuống. “Thật xin lỗi, điểm này là sơ sót của tôi, trước đó tôi nên nói về hoàn cảnh của mình, bởi vì tôi chưa gặp mặt thế này, cho nên không biết người lớn hỏi cái gì. . . . . . Bất kể như thế nào, tôi đều nghĩ là ai cũng không thích cưới cô nhi. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên tất cả cơ thể bị Hạ Tử Đàm ôm ngang lên, theo bản năng, cô đưa tay ôm gáy anh thật chặt, có chút kinh sợ nhìn của anh.
“Tôi cũng là cô nhi.” Anh hướng về phía cô, cười một tiếng.
Sao? Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn anh.
“Mẹ anh có gia thế hiển hách, nhưng mẹ bất chấp tất cả đi theo cha anh đến Đài Loan, sau đó sinh hạ ra anh, tình cảm hai người mặc dù rất tốt, nhưng số mạng trêu cợt người, khi anh mười lăm tuổi thì cha mẹ bỏ mình trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, chỉ để lại một mình anh, sau đó bà ngoại mới đem anh về Nhật Bản.” Anh hời hợt nói, cúi đầu nhìn qua cô một cái. “Cho nên, cô nhi cưới cô nhi, không phải trời sanh một đôi sao?”
Mắt của anh sáng ngời , tựa như anh sao rực rỡ trên bầu trời đêm.
Anh nói, giống như anh thật lòng muốn kết hôn với cô vậy. . . . . .
Nhưng mà lời anh an ủi cũng rất có tác dụng, khiến lòng của cô tìm được chỗ dựa, loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu, giống như rất dễ dàng an ủi, giống như con thuyền lạc giữa biển cả mênh mông, tìm được một hòn đảo.
Cô rời mắt. “Tôi là cô nhi, ba mẹ cũng không muốn có tôi… Cô nhi, trừ tên, bọn họ cái gì cũng không để lại.”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======
Những cuốn Truyện Ngôn Tình về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Nhưng mà cô vẫn sống rất khá, đẹp như vậy, thiện lương như vậy, lạc quan như vậy, gặp phải chuyện cũng không dễ dàng bỏ cuộc, người gặp thì người thích, cho nên, một ngày nào đó, cô sẽ tìm được người yêu chân chính của mình, sau đó hạnh phúc cả đời.”
Hạnh phúc cả đời. . . . . Thật là một giấc mộng đẹp.
Đó là giấc mộng của cô, ngày qua ngày đều bình an hạnh phúc, cùng người đàn ông mình yêu sinh mấy đứa con, cứ như vậy mà sống hết đời.
Lời như vậy từ trong miệng Hạ Tử Đàm nói ra ngoài, cô giống như nắm lấy được cái phao.
“Anh thật là một người thần kỳ, có ma lực.” Có thể khiến người ta an lòng. Mới ngắn ngủn hai ngày, cô đột nhiên cảm thấy anh cách mình thật là gần, không giống như là cái dạng người cao cao tại thượng, xa tận chân trời.
“Vậy sao?” Anh mỉm cười, nháy mắt mấy cái với cô, ôm lấy cô đến phòng ăn. “Chúng ta phải đi ăn cơm, cái nhà này có quy định là toàn bộ người đến đông đủ mới có thể dùng bữa ăn, không thể để cho bà ngoại đợi quá lâu được.”