Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà

Mô Tả:

Truyện ngôn tình sủng Xu Em Về Nhà Paris, bên bờ sông Sen, nơi xa có thể thấy được một cầu đá hình vòm vô cùng xinh đẹp, bên dòng sông đầy cây xanh, trên bệ cửa sổ trồng đầy hoa, giờ phút này cũng bị tuyết tháng mười một dính một tầng màu trắng rất mỏng.

chương 12:Lần này

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, muốn nghĩ ra một quốc gia mà cô muốn đi, sau đó cố ý nói là không thích, để anh mang cô đi, kết quả, còn chưa có nghĩ ra được, điện thoại di động lại vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một chuỗi âm thanh rè rè của Lô quản lý kia——

“Ý cô viết trong thư là gì? Cho cô một nghỉ một tháng sao? Cô cho rằng công ty là công ty du lịch à, đặc biệt cung cấp tiền cho cô đi Paris miễn phí ăn ở và vui chơi hả? Chuyện làm xong chưa? Tại sao muốn nghỉ một tháng?”

Trong điện thoại di động, giọng nói rất chói tai, Lam Hiểu Hi cầm điện thoại xa một chút. “Một tháng chỉ là tạm thời, bởi vì tôi không biết phải bao lâu mới được, chuyện này không phải là tôi có thể giải quyết ngay được. . . . . .” Nói được một nửa, cô mới ý thức được Hạ Tử Đàm đang đứng bên cạnh, vội lúng túng cười một tiếng, quay lưng đi. “Quản lý, hiện giờ tôi không tiện để nói chuyện. . . . . .”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình  viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Không được! Trừ phi cô khẳng định là một tháng sau, tuyệt đối có thể đem chuyện kia nắm chắc trong tay, nếu không tôi không thể nào để cô đi một tháng! Còn nữa…, tại sao muốn một tháng? Nếu như anh ta đã từ chối cô, sao cô có thể nắm chắc trong tay là trong vòng một tháng sẽ khiến anh ta thay đổi ý kiến?”

“Quản lý, nếu như xui xẻo thì không có vấn đề gì, tôi sẽ tận tâm để tranh thủ, bảo đảm tôi sẽ không ở đây để chơi. . . . . .” Lam Hiểu Hi càng nói càng nhỏ, bởi vì cô có chút chột dạ, hiện tại cô đang làm việc sao? Đi dạo ở thủ đô . . . . . trời ạ.

Đột nhiên, điện thoại di động trên tay cô bị một bàn tay cướp đi ——

“Alo, tôi là Hạ Tử Đàm.”

Lam Hiểu Hi nhìn chằm chằm Hạ Tử Đàm, không biết nên hay không nên đoạt di động lại.

“Hạ Tử Đàm?”

Cô nghe thấy giọng hét rõ to của Lô quản lý từ trong điện thoại truyền ra, hiển nhiên là bị giật mình, nếu như là cô, cô cũng sẽ bị dọa! Đường đường là nhà thiết kế hàng đầu nước Pháp, thế nhưng lại ở chung một chỗ với một phụ tá nhỏ như con kiến! Nói ra sẽ chẳng ai tin cả.

“Thật xin lỗi, do tôi và Lam tiểu thư đã thỏa thuận, chỉ cần cô ấy giúp tôi một việc, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc này, điều này cần một chút thời gian, với lại. . . . . . một chút thời gian mà công ty cô cũng không muốn bỏ ra sao? Nếu như là vậy, tôi sẽ đưa Lam tiểu thư đến sân bay, hôm nay cô ấy sẽ bay trở về Đài Loan ngay. . . . . .  Không phải như vậy, thì các người có đồng ý không? Vậy sao? Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của tôi. . . . . . Không sao? Là thế này. . . . . .  được, tôi sẽ gọi lại cô sau, hẹn gặp lại.”

Hạ Tử Đàm nói xong, mỉm cười giao điện thoại cho Lam Hiểu Hi. “Nửa tháng này, sẽ không ai gọi điện thoại đến làm phiền em.”

Lam Hiểu Hi cười cười, đưa di động bỏ vào trong túi. “Cám ơn.”

“Cám ơn cái gì? Cám ơn anh lợi dụng thân phận và danh tiếng của mình để chèn ép quản lý công ty em sao?”

Lam Hiểu Hi cười cười, lại không nói gì thêm, đi vào miếu thờ, chắp tay, vái lạy, lâu sau mới đứng dậy, thấy Hạ Tử Đàm chỉ là tựa ở cửa miếu nhìn  cô, căn bản không đi vào, cô thích thú đi ra ngoài.

“Cầu xin gì vậy?” Anh hỏi.

“Không thể nói, nói sẽ không linh.”

“Nếu như là quyền độc quyền, thì em nên xin anh.”

“Em không cầu xin cái đó, là cái khác.” Cô cười, trong mắt lóe ra tia sáng, giống như các cô gái đang mong chờ thần tình yêu ‘bắn chết’.

Đúng vậy, trên đời này làm gì có người con gái nào mà không xin đường tình duyên hả?

Trong lòng của anh có cảm giác này.

Bỗng dưng, anh kéo lấy cô, rất thuận thế đem tay cô đặt vào túi áo ngoài của anh.

Lam Hiểu Hi nhìn anh, trên mặt toàn là dấu chấm hỏi, muốn rút tay về, nhưng anh lại không thả.

 “Chúng ta phải tình cảm hơn, như vậy sẽ khó bị lộ.” Anh rất nghiêm túc nhìn cô, nhẹ nâng lông mày. “Em  phải học cách quan tâm anh chứ, anh mới kéo tay em mà em đã muốn rút ra, Còn nữa…, nếu như cần thiết, khi anh hôn em, em không thể trốn, biết không?”

Anh dịu dàng như nước, nhìn cô, bờ môi khêu gợi nói ra những lời khiến người ta mặt hồng tim đập, dịu dàng mà lại bức người.

“Hôn? Tại sao muốn hôn em?” Lam Hiểu Hi đỏ mặt, lui về sau một bước. “Anh không được hôn em!”

Cô gái này này. . . . . . Có cần thiết phải sợ đến như vậy không?

Bao nhiêu người phụ nữ hi vọng Hạ Tử Đàm anh hôn, cô lại tránh né! Quả nhiên là muốn làm người ta tức chết mà.

Anh tức giận nhếch lông mày. “Tôi nói là có lúc cần thiết.”

“Ví dụ như?”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Đọc Truyện Ngôn Tình  có thể là một sở thích như thích nhân vật truyện nào đó, là một hoạt động để giết thời gian khi không biết làm gì, là vài phút ngẫu hứng ngồi tìm đọc trong một thư viện, cửa hàng Truyện Ngôn Tình  nào đó ngày mưa hoặc là một thói quen của người người ham đọc Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Ví dụ như biểu hiện của em quá kém cỏi, có thể bị bà phát hiện ra.”  Khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên lại gần cô, đôi mắt híp lại. “Em có từng thấy người ta hôn nhau chưa? Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, lên giường cũng rất phổ biến. . . . . . Đúng không?”

Lên giường? !

Một cây đuốc bỗng đốt cháy gương mặt của Lam Hiểu Hi, cô liều mạng đẩy tay Hạ Tử Đàm ra, vừa xấu hổ vừa giận chạy về phía trước.

Cái gì vậy, lên giường? Tên đàn ông háo sắc này! Thật là quá đáng! Tuy cô đã có bạn trai, nhưng anh không thể nói trước mặt cô như thế được! Ghê tởm. . . . . .

Hạ Tử Đàm không đuổi theo, chỉ đứng xa xa nhìn cô, nụ cười khóe môi chưa từng ngừng lại.

Thật sự là. . . . . .chơi vui!

Cô giống như một em bé mới chào đời, chỉ cần anh nhẹ nhàng trêu chọc, cô sẽ gấp đến độ nhảy dựng lên, thú vị vô cùng.

Anh từ từ đi, lần đầu tiên cảm thấy Nhật Bản lại đẹp đến vậy, lần đầu tiên cảm thấy mình không ghét nơi này, anh hít một hơi thật sâu, ngước nhìn bầu trời xanh bao la, đang muốn nhắm mắt lại cảm thụ một chút gió thổi vào mặt, lại nghe thấy một tiếng gào thét ——

Bỗng dưng mở mắt, theo bản năng, anh chạy lên phía trước, ánh mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy Lam Hiểu Hi ngã trên đất, anh hơi nhíu lông mày, bước nhanh đến, còn chưa ngồi xổm xuống đã nhìn thấy đầu gối dưới cái váy trắng như tuyết dính đầy đất và máu.