Không yêu em giận
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.
Chương 09: Càng nghĩ
Cô nghiêng đầu nghĩ, đỏ mặt nói: "Đại khái. . . . . . Là lần đầu tiên, ngày đó em cầm hòn đá ném anh."
Lần đầu tiên cô cầm hòn đá ném anh?!
Đó là ngày nào vậy? Trong đầu anh một mảng hỗn độn, căn bản là không nhớ từ lúc nào cô bắt đầu gây phiền toái cho anh.
"Em nhớ được ngày đó là buổi lễ tốt nghiệp tiểu học của anh, anh mặc đồng phục trở về, không thay quần áo mà lại chạy đến phòng bếp giúp một tay, còn em ném bùn làm bẩn áo sơ mi trắng của anh." Không thể không thừa nhận khi còn bé cô là một nha đầu bướng bỉnh.
Vừa nghe cô nói như thế, Trí Đạc cũng dần dần hồi tưởng lại, quả thật là có việc như vậy.
Ôi trời! Tại sao cô ấy nhớ lâu như vậy ?
"Khi đó cô mới chín tuổi!" Một cô bé mới chín tuổi biết cái gì?
"Em trưởng thành sớm không được sao?" Thiên Thiên hùng hồn mà trả lời, "Em đúng là ngốc nha, chín tuổi thích một cậu bé mặt lạnh, em cũng không biết mình có bị bệnh không nữa? Rõ ràng nhiều bạn học nam thích em như vậy, em hết lần này tới lần khác lại thích một người hờ hững đối với em. . . . . . Đến bây giờ ngu ngốc còn chưa tin em thích hắn!" Cô càng nghĩ càng uất ức, hốc mắt thoáng chốc đã phiếm hồng.
Nói nhiều như vậy, anh vẫn chưa tin cô thật thích anh, quá thảm hại cũng thật buồn cười!
Đâu có ai tỏ tình mà giống như cô chứ? Bị từ chối coi như xong, còn không được tin tưởng giống như phạm nhân bị luật sư chất vấn trước tòa, khăng khăng tìm ra điểm nghi vấn trong lời nói của cô nhằm phản kích lại cô!
"Cô. . . . . ." Gương mặt luôn nghiêm túc của anh hiện lên sự hốt hoảng.
Thấy nước mắt cô rơi xuống, tay chân Trí Đạc luống cuống, vụng về mà không biết phải an ủi cô thế nào mới phải.
Anh khiến cô khóc! Anh buồn bực không biết nên làm thế nào mới đúng.
So với việc khiến cô rơi nước mắt, anh tình nguyện cô tức giận kêu gào với anh, kể cả giống như hồi bé cầm đá ném anh đều được, chỉ là đừng khóc.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Trời ạ! Giờ anh mới biết, anh đầu hàng trước nước mắt con gái.
"Đừng khóc." Vụng về lau lung tung nước mắt ấm ức trên gò má cô, anh than nhẹ một tiếng."Tôi tin cô rồi mà."
Chỉ cần có thể khiến cho cô ngừng khóc, coi như bây giờ bảo anh nuốt vào một cái bàn nhỏ anh cũng sẽ làm theo.
"Thật?" Thiên Thiên không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt ngập nước.
Cô khóc đến chóp mũi đều đỏ, làm cho người ta nhìn thật đau lòng.
Đau lòng?! Này. . . . . . Đây là cái từ gì vậy? Anh không biết. . . . . .Không, anh sẽ không!
Trí Đạc ở trong lòng một mực phủ nhận tất cả, anh không dám cũng không thể nghĩ tới.
"Anh tin, vậy chúng ta. . . . . ." Thiên Thiên dùng ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Ý nghĩ của cô rất đơn giản, nếu cô nói cho anh biết cô thích anh, nếu như anh không ghét bỏ cô, vậy bọn họ có thể qua lại với nhau.
Như vậy cô muốn hôn anh thì có thể hôn anh, cuối cùng cũng không phải ngượng ngùng nữa.
"Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện tình cảm, hơn nữa, cô không phải là người tôi có thể với cao được ." Lời của cha vẫn còn bên tai, hiện tại anh đã biết cha lo lắng chuyện gì rồi.
Không có một người nào, không có một người đàn ông nào có thể từ chối lời tỏ tình của mỹ nhân, người đàn ông mong thỏa thói ham hư vinh, cộng thêm tài sản gia thế nhà cô vô cùng hùng hậu, nếu là người đàn ông khác, sợ rằng không chờ được vội vàng đồng ý cùng cô qua lại.
Anh đưa ra lý do cự tuyệt khiến cô trợn to mắt tức giận.
Anh không phải là không thích cô, mà là không với cao được hơn nữa cũng chưa muốn nói chuyện tình cảm, hai cái lý do thối nát này, cô không thể chấp nhận!
"Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích chứ! Lời nói của kiểu người như anh thật khiến người ta chán ghét." Cô không chấp nhận được cái đáp án ép buộc hứng thú của người ta như vậy.
Đối mặt với sự lên án của cô, Trí Đạc do dự không nói nên lời, anh sợ nói không khéo, sau này gặp nhau sẽ bối rối.
"Cô ghét tôi cũng chẳng có cách nào." Anh bất đắc dĩ nói, "Tôi chỉ có thể trả lời như vậy."
"Được, vậy anh không chấp nhận em, em cũng vậy không đồng ý anh từ chối." Thiên Thiên hợp tình hợp lý nói: "Dù sao em đã nói cho anh biết em thích anh, anh từ chối nữa cũng vô ích, em chính là muốn thích anh."
"Cô. . . . . ."
"Anh đừng nói nữa, em sẽ không nghe lời anh." Cô tức giận ngăn anh lên tiếng, không cần suy nghĩ cũng biết, anh nhất định là hy vọng khuyên nhủ cô một chút ... Nói nhảm.
Nếu như cô có suy nghĩ từ bỏ, cô sẽ còn thích anh như vậy tới tận giờ sao?
"Em làm sao lại thích một đầu heo nghiêm túc như vậy chứ? Tức chết mà" Cô nắm chặt cổ tay mà đấm tim mình.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng bộ dạng nhíu mày lẩm bẩm của cô, Trí Đạc không khỏi mỉm cười, anh cảm thấy thật ra cô rất đáng yêu.
Đang tự nói thầm, khóe mắt Thiên Thiên vô ý thấy anh nhìn mình mỉm cười, không khỏi choáng váng, anh thế nhưng biết cười. . . . . .
Đang lúc cô muốn nhìn thấy nụ cười của anh lần nữa, phảng phất giấc mộng Nam Kha, tất cả dường như đều không tồn tại.
Nhất thời, trong lòng cô có mục tiêu mới.
"Được, cứ làm như vậy đi!" Cô khích lệ mình, có chí ắt làm nên!
☆ ☆ ☆
Sáng sớm ngày thứ ba ở Anh, Trí Đạc nghĩ rằng hôm nay bọn họ sẽ lên đường, theo hành trình dự kiến của Thiên Thiên bắt đầu du lịch một tháng, không nghĩ rằng khi anh tỉnh dậy, đi tới phòng bếp muốn chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người thì mới phát hiện cô đã ở trước cửa xỏ giày thể thao.
"Anh rời giường rồi à, sao không ngủ thêm chút? Ghế sa lon chẳng thoái mái gì cả! Giường tặng cho anh ngủ đó, em có việc muốn đi ra ngoài."
"Không phải xe lửa là mười giờ sao?" Trí Đạc nghi hoặc hỏi, "Cô còn muốn đi đâu?"
"À. . . . . . Chúng ta tạm thời không rời London, chờ một thời gian nữa nói sau." Cô úp mở nói.
"Thay đổi kế hoạch?" Anh cau mày."Sao đột nhiên lại như vậy?"
"Cái này. . . . . . Đây không phải rất bình thường sao? Kế hoạch không cản nổi biến hóa khôn lường nha! Em đi ra ngoài một chút, một mình anh tìm chuyện gì đê làm nhé, bái bai!" Thiên Thiên không cho anh bất kỳ cơ hội hỏi thăm, chạy nhanh như bay ra ngoài.
Trí Đạc không kịp hỏi cô muốn đi đâu, lại để cô chạy mất.
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại một mình anh, cũng không biết nên làm gì, thói quen chăm sóc người khác, đột nhiên ở một mình khiến anh cảm thấy là lạ.
Vốn là muốn làm một bữa sáng ngon lành cho cô ấy giờ không còn cách nào khác là phải hủy bỏ, cô ấy nói không sai, kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi sự biến hóa.
Mất đi lý do hứng thú, anh lấy đồ ngày hôm qua cô mua cho anh từ trong túi ra, gấp gọn lại từng cái quần áo thật tốt, anh chọn quần jean tối màu và áo thun đen trông thuận mắt nhất, đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Mặc bộ trang phục thoải mái, nhìn thấy mình trong gương, anh hơi ngỡ ngàng.
Người thanh niên có vẻ khá thoải mái ở trong gương kia, là anh sao?
Anh đã bao lâu rồi chưa mặc áo thun, quần jean? Dang rộng chân tay thon dài, vải vóc mềm mại khiến anh thêm nhẹ nhõm, tâm tình trong phút chốc thư thái.
Anh bỗng thấy có chút xúc động, không tính toán nhiều, cô không tùy tiện chọn quần áo cho anh, thoải mái là điều kiện trước tiên, còn phải cân nhắc ngoại hình và tính cách phù hợp với anh, cô nhọc lòng rồi.
Trí Đạc cảm thấy ấm lòng, anh biết mình bởi vì cô chú ý quan tâm mà động lòng.
"Cô ấy đi đâu? Mình đã làm gì?" Anh tự vấn bản thân.
Ở chung đã ba ngày, cô không ngừng thay đổi ấn tượng của hắn đối với cô trong quá khứ, cô đối tốt với anh, không ngần ngại thừa nhận tình cảm của mình, hoàn toàn không có dáng vẻ mà một đại tiểu thư nên có, mà anh, lại không hiểu rõ cô muốn gì.
"Không đúng!" Anh giờ mới nhớ ra, nơi này là nước Anh, mà cô không quen cuộc sống nơi đây, có chuyện gì mà lại muốn đi ra ngoài? "Cô ấy nói dối mình." Tức giận phút chốc dâng lên trong lồng ngực, anh không chút nghĩ ngợi lao ra cửa.
Một cô gái như cô ấy mà đi ra ngoài, bây giờ quá nguy hiểm, tại sao anh không nghĩ ra chứ? Thật sự quá vô tắc trách, nhiệm vụ của anh chính là chăm sóc cô, bảo vệ cô, nếu như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh cảm thấy thật đáng trách.
Lao ra khỏi tòa nhà đi tới đường hầm không một bóng người, anh theo trực giác chạy về bên phải, nóng lòng muốn tìm thấy cô.
Không có, cô ấy không có ở trong chợ!