Không yêu em giận

Không yêu em giận

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Không yêu em giận: là một câu truyện kể về cuối cùng cũng không cần phải núp trong góc nhìn lén anh nữa. Cô tốt hơn hết là nắm chặt cơ hội này. Sử dụng tất cả vốn liếng khiến cho anh yêu cô. Nhưng, cô lại vì thức ăn anh nấu quá ngon. Không kìm được mà thưởng cho anh một cái hôn. Aaa, anh nhất định sẽ nghĩ cô là một sắc nữ.

Chương 08: Tiểu thư

Trí Đạc bị câu trả lời của cô dọa sợ tròn mắt, anh không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời như thế, anh cho là. . . . . .

"Buổi tối tôi muốn ăn bữa tiệc thịnh soạn anh nấu, về nhà đi." Cô quay đầu đi về hướng con đường nhỏ nơi bọn họ ở .

Nhìn bóng lưng nhỏ mềm mại quật cường của cô, anh thầm thở dài.

Trong hành trình lần này, cô như anh mong muốn bộc lộ tính khí đại tiểu thư, dùng thân phận đè người, nhưng với loại tình huống này. . . . . .

Ở trong phòng nhỏ cũ rách chịu được mùi nấm mốc cùng bụi bặm, cô ấy không oán giận, bữa sáng đơn giản chỉ có súp nóng với bánh bao vị tỏi, cô cũng cam chịu vui vẻ.

Ngay cả hôm nay bọn họ ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng là dùng ba bảng Anh ở ven đường mua một phần hamburger hải sản Big Mac (Mc Donald), hai người chia ra ăn, cô cũng không đòi hỏi đi nhà hàng cao cấp.

Nhưng cô bộc lộ tính khí đại tiểu thư, chỉ vì muốn anh im lặng, đừng hỏi cô tại sao cô không muốn mua đồ nữa.

Trí Đạc vốn là đầy một bụng nghi ngờ đối với cô, bởi vì một đoạn nhạc đệm ngắn này mà hoàn toàn gạt bỏ.

Cô đã hoàn toàn thay đổi, không còn là thiên kim trước kia kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến, cô trở nên quan tâm, khéo léo hiểu lòng người.

Lúc này, trong đầu anh hiện lên hình ảnh ngày hôm qua lúc mới nhìn thấy căn phòng bọn họ thuê thì ánh mắt của cô không phải là ghét cũng không phải là khó xử, mà là gương mặt nóng lòng muốn thử.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Thật giống như cô thật sự quyết định muốn tự lập, quyết định ở chỗ này trải nghiệm cuộc sống khác biệt, không còn là cuộc sống quý tộc mặc lễ phục được thiết kế tinh tế cầm sâm banh ăn trứng cá muối.

Vì sao chứ? Vẻ mặt cô nóng lòng muốn thử cùng bộ dạng cô mới vừa rồi đắn đo chọn quần áo cho anh chồng lên nhau, cuối cùng, ghi sâu vào trong đầu anh, là hình ảnh cô mua giày thể thao cho anh, lúc nghe thấy giá vượt ra ngoài dự tính của cô quá nhiều, nhưng vẫn không chút đắn đo bỏ tiền ra mua.

Trí Đạc rõ ràng cảm giác được, anh vốn dĩ là người lạnh nhạt, dần dần ấm lên, đó là cảm xúc hoàn toàn xa lạ.

Thiên Thiên hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình, ôm chăn bông, cô khổ sở suýt khóc.

Lúc xế chiều thật tình cô không phải cố ý tức giận với anh, nhưng . . . . . . với tình huống lúc ấy, cô thật không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

Cô thật ra cũng rất muốn mua cho mình ít đồ, nhưng mua quần áo cho anh đã tiêu quá nhiều, lại mua cho anh một đôi giày thể thao đắt tiền, cho nên số tiền còn lại không còn nhiều lắm.

Mà đối với giày, cô có một điều khăng khăng cố chấp, quần áo có thể tùy ý, nhưng giày lại nhất định phải mua đôi tốt, con người muốn tồn tại thì phải hoạt động, đi giày không những đi lại thoải mái, mà còn tạo cho người ta tư thế đi lại đúng đắn, sẽ giảm bớt nhiều bệnh tật

Cô không để ý đem đồ của bản thân kiên quyết khoác lên người anh, cho nên mới để vượt quá kế hoạch chi tiêu, khiến cho cô không dám mua đồ mình muốn.

Đối với việc tức giận anh cô cũng rất hối hận, thật khó khăn mới có cơ hội ở gần anh như vậy, cô muốn để lại ấn tượng tốt cho anh, nhưng mà. . . . . .

Đều do tính tự ái của cô làm hại, khiến cô thẹn quá hóa giận bộc lộ tính khí đại tiểu thư, anh nhất định rất thất vọng về cô, cô tiêu đời rồi.

"Ăn cơm." Bưng lên một món ăn cuối cùng, Trí Đạc hắng giọng hô.

"Ừ." Thiên Thiên phiền não mà thở dài, vén chăn bông bị cô đánh cho mấy trăm cái, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh bàn ăn.

Mùi thơm thức ăn ngon khiến cho tinh thần cô nhất thời phấn chấn.

"Thịt bò nướng kiểu Anh!" Ôi trời! Thịt bò nướng bên ngoài da cháy vàng, mùi thơm khiến cho ngón trỏ của cô động đậy, hơn nữa khi anh đặt xuống thì nước thịt kia tràn đầy ra ngoài, cô nhìn không chớp mắt, thầm ca ngợi tài nấu nướng điêu luyện của anh.

Anh ấy là thần! Chỉ có một cái bếp lò nhỏ cùng một cái bàn nho nhỏ trong phòng bếp, làm sao anh có thể biến ra màu sắc phong phú như thế này chứ?

"Ngồi xuống ăn đi." Trí Đạc mang lên hai bộ dao nĩa đặt lên bàn ăn —— dưới sự kiên quyết của cô, anh đồng ý ăn cơm cùng cô, sau đó giục cô mau ăn không nguội sẽ không ngon.

Cô không kịp hỏi han mà ngồi xuống, cầm dao nĩa lên cắt một miếng thịt bò nhỏ bỏ vào trong miệng, thịt bò thơm ngon ở trong miệng cô tan ra, miếng thịt nhừ không thể tưởng tượng nổi, Thiên Thiên cảm thấy hạnh phúc, nước mắt cũng muốn rơi xuống.

"Thật sự là rất ngon đó!" Ăn thức ăn ngon, cô lập tức quên chuyện phiền não mới vừa rồi, dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chú vào anh."Anh thật lợi hại, không có lò nướng, anh làm sao mà làm ra cái này?"

"Một chút kỷ xảo nhỏ." Chẳng qua là thoạt nhìn giống như thịt bò nướng kiểu Anh, nhưng anh không nướng mà là rán.

"Trời ạ! Trí Đạc, tôi thật không dám tưởng tượng nếu như hôm nay là Ninh Nhi cùng tôi đi Anh, tôi sẽ trải qua cuộc sống ra sao đây." Tài nấu nướng của Ninh Nhi chỉ khá hơn cô một chút, cô cái gì cũng không biết, mà món tủ của Ninh Nhi chính là cơm rang trứng cùng mì tôm úp.

Càng nói càng cảm thấy mình hạnh phúc, cô không kiềm chế được mà nghiêng đầu hôn một cái lên gò má anh.

Trí Đạc bị sự chủ động này của cô hù dọa, anh kinh ngạc quay đầu nhìn cô, hai tay nắm dao nĩa bởi vì bị động mà nhất thời sơ ý buông lỏng, 'keng' một tiếng, dao nĩa rơi xuống mặt bàn.

Cho đến khi tiếng vang chói tai này truyền vào trong lỗ tai Thiên Thiên, cô mới giật mình nhận ra mình đã làm cái gì.

A! Trời ơi! Cô làm sao lại làm ra chuyện như vậy?!

Màu đỏ thật nhanh nhuộm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cô vội vàng cúi đầu, làm bộ bận rộn ăn thịt bò trong bát mình, không dám ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Trí Đạc là một người thật thà, anh mặc dù để ý thấy từ cô toát ra nét đáng yêu của con gái, nhưng không nghĩ đến da mặt con gái tương đối mỏng, dễ thẹn thùng, còn ngây ngốc hỏi: "Tại sao cô hôn tôi?"

"Tôi. . . . . ." Cô thật giống như gà mắc tóc. Mặc dù cô muốn làm như vậy đã rất lâu rồi, thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong tưởng tượng, đâu nghĩ rằng hành động của cô nhanh hơn cô nghĩ, anh ở gần cô vậy, cho nên chẳng kịp suy nghĩ cô đã hôn anh rồi.

"Đây là cách cô cảm ơn người khác sao? Cũng hơi nhiệt tình quá rồi." Giọng điệu anh kì lạ lại rất nghiêm túc, một chút ý tứ chế giễu cũng không có.

Nói không ra cảm xúc trong đầu, nghĩ rằng cô làm vậy chỉ là để bày tỏ sự cảm ơn đối với người khác, trong lòng anh bỗng có chút buồn không rõ.

"Không phải đâu!" Thiên Thiên nghe anh lên án lúc này cũng không thích thú, cô không phải loại con gái tùy tiện như vậy.

"Bởi vì đối tượng là anh nên tôi mới làm như thế. . . . . ."

"Tại sao?" Anh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô:"Tại sao là tôi?"

Cô đang muốn trêu anh sao? Mánh khóe như vậy quá tầm thường rồi, chẳng cao minh chút nào.

"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Tay chân cô luống cuống, không dám nhìn anh, vờ như lơ đãng liếc về phía anh, thấy cái vẻ mặt không hiểu kia, cô tức giận: "Cái gì tại sao chứ? Đơn giản chính là em thích anh thôi!"

Cô đột nhiên tỏ tình khiến cho Trí Đạc giống như bị sét đánh, kinh ngạc không thốt nên lời.

Thật vất vả mới tìm về được tiếng nói của mình, Trí Đạc khàn khàn giọng nói: "Đùa giỡn chuyện như vậy không thú vị chút nào."

"Em không nói đùa, em thực sự nghiêm túc!" Tấm chân tình bị người ta bóp méo thành cái dạng đức hạnh này, Thiên Thiên thật sự không cam tâm.

"Cô là thiên kim tiểu thư, tôi chỉ là một gã quản gia nho nhỏ, cô không thể nào thích tôi được, cô đừng trêu chọc tôi nữa, tôi đã không phải là Khâu Trí Đạc năm đó." Anh cố giữ giọng điệu lạnh nhạt, nhưng giọng điệu run run đã bán đứng tâm tình của anh.

Đây quả thực là một cú sốc quá lớn, trước buổi trưa ngày hôm nay, ấn tượng của anh về cô vẫn còn dừng lại khi còn nhỏ, cô không ngừng đùa dai và gây khó dễ cho anh, nghĩ rằng vì cô nhìn anh chướng mắt cho nên dùng mọi cách nhằm vào anh, nghĩ rằng nhiều năm qua đi tính khí của cô chẳng khác gì năm đó, ngây thơ, điêu ngoa, tùy hứng lại bất trị.

"Coi như em là thiên kim tiểu thư thì sao?" Cô không thích giọng nói xa cách ấy của anh."Người nào quy định em không thể thích anh?"

"Thật nực cười! Mới ngày hôm trước, chúng ta sau tám năm không gặp, thế nhưng hôm nay cô mở miệng nói thích tôi? Tôi bây giờ không cách nào đem hình tượng của cô tám năm trước nhập làm một với hiện tại được." Anh rõ ràng không tin lời cô nói thích anh.

"Em thật sự thích anh mà!" Thiên Thiên gấp đến độ suýt khóc, cô thật hối hận khi còn bé hành động ngốc nghếch như vậy với anh, cô chỉ là muốn khiến cho anh chú ý, không sai, cô chỉ muốn anh chú ý tới, nhưng mà phản tác dụng.

Khi đó còn nhỏ dại không hiểu chuyện, đợi đến khi cô phát hiện mình thích anh thì cũng đã gây nên sai lầm không cách gì bù đắp nổi.

"Anh không để ý cái gì, em chỉ muốn khiến cho anh chú ý. . . . . ."

"Ý của cô là, cô gây khó dễ cho tôi khắp nơi, chỉ vì muốn tôi chú ý tới?" Bây giờ anh chẳng thể nào tin nổi lời cô nói.

Càng nghĩ càng thấy kì lạ, chẳng lẽ cô vì trêu anh ngay cả chuyện thích anh cũng đem ra đùa cợt như vậy ư? Cô cho là anh sẽ tin sao?

"Em biết em rất ngu ngốc, em cũng hối hận." Cô cúi đầu nhận lỗi.

Càng nghĩ càng buồn cười, Trí Đạc không khỏi hừ lạnh một tiếng."Phải không? Vậy cô từ khi nào bắt đầu thích tôi?"